Hai mắt Ngao Tuyên lấp lánh: “Anh bị mắc cạn trong lúc đang nguy cấp biến thân, là em đã ném anh xuống biển. Long tộc tụi anh biết tri ân báo đáp, sau này, trong sinh nhật mười tám tuổi của em, anh đã đặc biệt tới để nghe nguyện vọng của em. Em nói em muốn có một người bạn trai vừa tuấn tú đẹp trai, vừa biết nghe lời, lại yêu thương em.”
“Anh chợt nghĩ, mẫu người lý tưởng của em không phải là anh sao, bỏ ba lấy bốn thì cũng có nghĩa là em thích anh còn gì, thế nên anh đã đưa tín vật của anh cho em.”
Nhìn khuôn mặt đẹp trai đến mức thiên nộ nhân oán của Ngao Tuyên, tôi thực sự không đành nói rằng lúc đó, kỳ thực là tôi đang phải lòng Trần Mặc, chỉ là không có nói thẳng tên ra thôi.
Đây quả là một sự hiểu lầm tuyệt đẹp.
…
Sau khi thổ lộ lòng mình với tôi, Ngao Tuyên bắt đầu giục tôi đưa anh ấy về ra mắt phụ huynh.
Vào bữa tối, anh vừa múc canh cho tôi vừa hỏi: “Anh nghe nói nhân loại các em phải ra mắt người lớn trước thì mới có thể kết hôn.”
Tôi do dự một lúc, nhìn “Long cung trên cạn” lộng lẫy nguy nga cùng Ngao Tuyên đẹp trai phong độ ở bên cạnh, không kiềm chế được mà sâu sắc cảm thấy, với tính cách của mẹ tôi, nếu tôi đưa anh ấy về, mẹ nhất định sẽ muốn tôi đi đăng ký luôn vào ngày mai.
Tôi cẩn thận hỏi anh: “Anh có biết tình hình nhà em không?”
Ôi chao, yêu Long Vương có cái điểm này là không tốt nhất, trước mặt anh, tôi giống như một người trong suốt vậy, chuyện gì anh cũng biết cả.
Ngao Tuyên gật đầu: “Anh biết chứ, chúng ta chỉ cần đi gặp mẹ em thôi.”
Tôi rút lại lời vừa nói, mọi người thấy đấy, Ngao Tuyên quá khéo hiểu lòng người rồi.
“Vậy chúng ta khế ước tam chương, em đưa anh về nhà, anh không thể nói anh là Đông Hải Long Vương nhé!”
Ngao Tuyên nhướng mày cười: “Anh biết anh biết, không thể hù doạ mẹ chúng ta được, anh sẽ chỉ nói anh là ông chủ của một công ty thủy hải sản thôi.”
Tôi hì hì cười, anh hay lắm, công việc này của anh đúng là quá chuẩn xác.
Tôi gọi ngay tại chỗ cho mẹ, nói sẽ đưa người về nhà.
“Thất vạn!”
“Cái gì? Con muốn mang ai cơ?”
Đầu kia của mẹ tôi lạch cạch vang lên tiếng mạt chượt, kể từ khi về hưu, mẹ tôi đã trở thành thần mạt chược.
“Mang bạn trai về ạ.”
“Cống!”
“Bạn trai? Con nhặt được lúc nào vậy? Mấy giờ về? Bát vạn!”
“Mẹ, nếu không thì mẹ cứ chơi trước đi, con muộn chút mới về.”
Mẹ tôi vui sướиɠ đồng ý luôn, lại tiếp tục lao đầu vào sự nghiệp mạt chược của bà.
Có tình mẫu tử đấy, nhưng không nhiều lắm.