Bạn Trai Tôi Là Long Hải Đông Vương

Chương 11

Gần đây trời mưa càng ngày càng nhiều, Cục khí tượng thuỷ văn đã đưa ra cảnh báo rằng nhiệt độ sẽ xuống thấp, chính quyền thành phố cũng bắt đầu khuyến cáo người dân chú ý an toàn khi đi lại, mùa lũ này phải tránh xa dòng sông, mực nước năm nay đã tăng cao đến mức cao kỷ lục.

“Gần đây mưa nhiều quá.”

Ngao Tuyên nghe thế thì hỏi tôi: “Em không thích mưa à?”

“Anh nhớ lúc trước em đã nói, là em thích cái cảm giác ngồi gõ phím ở nhà vào một ngày mưa cơ mà.”

Tôi thở dài nói: “Thích thì thích đó, nhưng mưa nhiều thì sẽ kéo theo bao nhiêu phiền toái.”

“Anh có thể khống chế cơn mưa lại bớt đi một chút không?”

Ngao Tuyên lắc đầu: “Xin lỗi, anh không khống chế được.”

Mưa to quá nên tôi và Ngao Tuyên không muốn ra ngoài, chỉ ở nhà xem phim hoạt hình.

Tôi kéo Ngao Tuyên cùng xem lại tác phẩm kinh điển “Anh Hùng Thiếu Niên Na Tra”.

Tôi hỏi Ngao Tuyên: “Na Tra có thật không ạ?”

Ngao Tuyên: “Không thân lắm.”

Thế nghĩa là có à?

Vừa nghe nói vậy, tôi lập tức có tinh thần, từ trong vòng tay của anh ngồi thẳng dậy: “Vậy thì các anh thật sự dâng nước ngập Trần Đường Quan à?”

Ngao Tuyên gật đầu: “Đúng vậy, chính là cụ cố em trai cố nội anh. Bởi vì gây hại đến bách tính mà ông ấy đã bị nhốt rất lâu đấy.”

“Ồ, nhà anh nhiều người như thế, tất cả đều là Long Vương sao?”

“Nhà anh theo chế độ đổi ban, một trăm năm này do anh làm, một trăm năm tới thì em họ anh sẽ làm.”

Tôi nhướng mày ngạc nhiên: “Nhà anh lại còn chuyển đổi nhiệm kỳ à? Tân tiến quá vậy!”

Ngao Tuyên tự hào cười: “Long tộc bọn anh tốt lắm, đợi em gả qua thì chắc chắn sẽ rất vui.”

Tôi: “…”

“Các anh là rồng, còn có thể kết hôn với người phàm à?”

Ngao Tuyên sốt ruột: “Tại sao lại không thể chứ?”

“Anh đã đưa tín vật cho em rồi, Long tộc bọn anh cả đời chỉ có thể giao phó một lần tín vật thôi.”

Đề cập tới cái tín vật này, tôi đột nhiên tìm thấy một điểm mù:

“Lúc trước anh nói cái tín vật này là do anh đưa cho em trên bờ biển, nhưng hồi đi biển em đã quen biết anh đâu.”

Ánh mắt tôi tràn đầy nghi hoặc: “Chẳng lẽ anh ngẫu nhiên chọn đại một người may mắn để đưa à?”

Ngao Tuyên sửng sốt, vội nói: “Không phải! Anh đã quen em từ rất lâu rồi đấy chứ, nhưng mà em quên anh rồi thôi.”

Mặt tôi nhăn lại, “Cái gì?”

Ánh mắt Ngao Tuyên đảo qua: “Dù sao chính là đã gặp rồi!”

Anh ấy nói đến đây còn đưa cho tôi xem ảnh chụp: “Nhìn này, anh thậm chí còn chụp một bức ảnh em đang nhặt vỏ sò trên bờ biển nữa.”

Bức ảnh chụp tôi từ hồi tôi mới mười lăm, mười sáu tuổi. Lúc đó, bố mẹ tôi có hạng mục công tác bên biển, tôi cũng đi theo đến bờ biển ở suốt bốn tháng, đen không khác gì cục than tổ ong.

“Em có còn nhớ, năm đó, em đã cứu một con rồng trên bờ biển không?”

Trước ánh mắt tha thiết của Ngao Tuyên, tôi cố hồi tưởng hồi lâu mà vẫn không nhớ nổi đã gặp rồng bao giờ, chỉ nhớ từng có lần, khi thuỷ triều xuống, tôi thấy một con rắn đen to bự, ngốc đến mức tự thắt mình thành một cái nút chết. Tôi tuổi trẻ tài cao gan lớn, đã tới cởi nút thắt kia ra, nhưng cảm giác chạm vào nó quá đáng sợ nên đã lập tức vung tay ném nó xuống biển.