Bên trong thang máy Triều Cát nghe tiếng âm báo điện thoại, mở lên xem là dòng tin nhắn kết bạn của một số máy có đầu số lạ gửi trong Friends Talk, Chu Nhược Băng đảo mắt liếc trộm thấy dòng tin nhắn bằng Anh ngữ:
“Em Yeon nè!!, Oppa đang làm gì vậy!!?.., có nhớ Yeon không.. chứ em nhớ Oppa quá không ngủ được!!”
Chu Nhược Băng miệng khẽ cười nhìn những ngón tay của hắn gõ nhanh lẹ vào màn hình reply tin nhắn:
“Anh cũng nhớ Yeon đó!, Yeon của anh khó ngủ sao nãy không ở lại ngủ chung sẽ vui lắm nha, hi hi!!”
Một cái Icon nhõng nhẽo vào máy hắn kèm theo dòng tin:
“Yeon muốn ở lại nhưng Oppa chọc ghẹo bụng của Yeon thì sao em ở lại được, Oppa là người... người... người xấu!”
Triều Cát đọc xong không chỉ có bản thân hắn cười mà Chu Nhược Băng đứng bên cạnh cũng vui vẻ mỉm cười, một điều bất ngờ xảy ra chưa kịp nhắn tin trả lời thì Chu Nhược Băng nhanh tay giành lấy cái điện thoại của hắn, miệng cười giảo hoạt:
“để em nhắn tin trả lời cho, he he..!”
Chu Nhược Băng gõ lên màn hình, nàng viết:
“anh xin lỗi!, anh sẽ không làm vậy nữa nhưng Yeon có thích em bé không?”
Park Yeon đang nằm trên giường nhận được tin nhắn, nhìn nội dung dòng tin mà kẻ chủ mưu gửi tin này đâu phải là Triều Cát, mỹ nữ sứ Hàn lúc này mặt chợt ửng hồng vẻ rất bối rối suy tư vài giây miệng mỉm cười nhắn tin còn kèm theo cái hình Icon mặt hai hình trái tim:
“Yeon rất thích em bé lắm, cơ mà em bé của Oppa với Yeon thì thích hơn nhiều đó nha, hi hi..❤️!!”
Chu Nhược Băng mồm không ngậm được cười hì hì, đảo mắt nhìn Triều Cát thấy cái miệng hắn cười thỏa mãn thích thú, hắn nói:
“Nhược Băng viết thế Yeon reply lại thật sự làm anh quá thích nha, ha ha..!”
Dưới góc độ đều là nữ nhân đọc dòng tin của Park Yeon gửi như vậy chứng tỏ đã xem Triều Cát là người nam nhân quan trọng nhất cuộc đời, Chu Nhược Băng cũng thế hiện tại nàng chưa biểu hiện dấu hiệu mang thai nhưng theo lời Triều Cát đã khẳng định trong người nàng thời kỳ bắt đầu nên một sinh linh mới đã có, hiện giờ cái ý định của Park Yeon muốn có giọt máu của Triều Cát lại không làm nàng phản cảm khó chịu, miệng khẽ cười phải giúp Park Yeon mau chóng được toại nguyện cũng là giúp Triều Cát sớm thu nhận mỹ nữ Hàn Quốc vào hậu cung, tay nhắn tin gửi:
“Yeon nói vậy! Ok, mai lên phòng E18 đi, anh giúp Yeon tạo em bé liền, ha ha!”
Triều Cát quá mức xúc động nhìn Chu Nhược Băng, liền cho tay từ đằng sau lưng chọn ngay cái eo thon thả vòng qua, miệng hôn vào má nàng, nói khẽ lời mị hoặc vào tai:
“cảm ơn em đã tác hợp cho anh và Yeon...!!, chút nữa vô phòng anh sẽ cho Băng nhi đắm say sung sướиɠ bất tận, hi hi!”
Chu Nhược Băng được hắn dùng hành động âu yếm lẫn lời nói kí©ɧ ŧɧí©ɧ, nàng mỉm cười vui vẻ thì tin nhắn của Park Yeon gửi:
“oppa!!, mai Yeon chở Oppa tới chỗ học Hàn ngữ không lên phòng đâu!,.. Oppa với Yeon có em bé trước tiên phải cưới Yeon làm vợ mới chịu cơ!!hì hì..!
Chu Nhược Băng thấy dòng tin nhắn từ nét mặt vui vẻ bỗng nhiên thay đổi 180 độ, Triều Cát cũng đã xem tin nhắn vẻ mặt cũng giống y chang nàng cực kỳ khó coi nhanh tay lấy lại cái Iphone, tay tắt màn hình điện thoại không cần phải nhắn tin hồi đáp. Chu Nhược Băng hay Nam Cung Họa Yến còn chưa dám có ý định này mà Park Yeon nói điều kiện như vậy thật sự không thể chấp nhận được.
Chu Nhược Băng nhìn hai cánh tay của Triều Cát, cái nhẫn linh giới hắn đeo bên tay phải đặc biệt hơn chính là cái nhẫn đeo ở ngón áp út bên tay trái, điều này đủ chứng tỏ nữ nhân được làm chính thất chắc chắn không thể thay thế được và hắn cũng đã nói rõ ràng cho dù xảy ra bất kỳ chuyện gì chiếc nhẫn đó không bao giờ Triều Cát tháo ra để đeo một chiếc nhẫn khác vào.
Triều Cát khẽ thở dài lắc đầu, mắt thấy rõ Chu Nhược Băng đang nhìn cái nhẫn đeo ở bên tay trái, hắn hít một hơi bình tĩnh nói:
“Yeon hiện giờ chưa biết chuyện gì nên em đừng bực nữa Băng nhi, mai mọi việc sẽ ổn Yeon cũng sẽ hiểu nếu còn cứng đầu không nghe chỉ còn có cách...., thật đau khổ a!”
Chu Nhược Băng chợt lạnh sóng lưng, nàng tò mò hỏi:
“nếu mọi chuyện không theo quỹ đạo, Yeon sẽ thế nào!!?”
Triều Cát mân mê cầm cười thì đúng lúc cánh cửa thang máy mở ra, Chu Nhược Băng bước theo nhìn hắn đang trầm tư bước đi tới cánh cửa phòng E18:
“năm đó anh ở cạnh giới Tiên thiên cũng đã xảy ra tương tự giống với Yeon, vẫn một mực đòi làm chính thất không chịu nghe lời anh khuyên, buộc anh phải dùng không gian Thần cảnh giam cầm, đến tận bây giờ nữ nhân đó như thế nào anh cũng chả biết em à!!”
Chu Nhược Băng nghe đến đây, thân thể chợt cứng đơ vẻ ớn lạnh, cách xử lý này quá tàn nhẫn nhốt người ta trong một cái không gian không quan tâm gì nữa, nam nhân này đối xử với nữ nhân rất mực cưng yêu nhưng chỉ vì một lý do nhạy cảm đòi làm chính thất khiến hắn vô cảm đến vậy, nàng thở dài nói:
“Yeon không lẽ sẽ bị giam cầm vào lãnh cung thật hả anh!?”
Triều Cát cười đầu lắc nhẹ qua, hiện giờ không thể mở được không gian Thần cảnh do tu vi hắn quá yếu không đủ thần lực, nói:
“Yeon có lẽ không đến mức phải dùng tới biện pháp đó, nếu còn bướng bỉnh anh đành phải xóa đi ký ức,... hoặc cho Yeon uống viên Bế Hồn đan thôi!”
Chu Nhược Băng mắt nhìn thật sâu vào đôi mắt của Triều Cát, cái viên thuốc Bế Hồn đan tuy rằng không biết công dụng thế nào nhưng Chu Nhược Băng đã hiểu được ý tứ của nam nhân này cảm nhận được hướng xử lý như vậy là đã rất nghĩa tình lắm rồi, nàng mỉm cười trên tay cầm cái thẻ từ mở cửa phòng:
“anh xã là một nam nhân tốt, em tin Park Yeon đủ thông minh chắc chắn sẽ không dùng Bế Hồn đan đâu nha! Hi hi..!”
Chu Nhược Băng vừa đưa tay khép cánh cửa thì ở đằng sau lưng Triều Cát cho tay vòng qua eo, miệng hắn tìm đến phần cổ hôn lã lướt lên gò má, Chu Nhược Băng nghe hắn dùng lời tình tứ ngọt ngào nói vào tai:
“Băng nhi, nãy em cho anh ăn nhiều món bổ giờ tiêu hóa hết trơn.., ở dưới vật của anh không nghe lời nữa nè! Ha ha..!”
Chu Nhược Băng ánh mắt lim dim, tay của Triều Cát dời lên bóp nhẹ đôi gò bông đào, ở dưới cặp mông căn mịn được cái váy che chở cảm xúc được cái vật của hắn đang ma sát, nàng vui vẻ điều khiển cho hạ thể thêm chút lực kɧıêυ ҡɧí©ɧ làm Triều Cát vô cùng thỏa mãn, sau đó nàng cầm tay hắn tách rời xoay người mỉm cười:
“Anh xã!!,.. của anh cứng.. để em dùng miệng giúp nó thư giãn chút nha, hì hì!”
Triều Cát cười khoái hoạt, ngắm Chu Nhược Băng động tác chân khum xuống, tay nàng nhẹ nhàng cởi thắt lưng cùng với cái khóa quần, sau đó nhanh gọn kéo luôn cái quần con tuột xuống, ánh mắt chứ đầy dục tình nhìn cái vật to và dài của hắn đang chỉa trước mặt.
Chu Nhược Băng vừa cười vừa cho tay chạm vào dùng lực đưa lên đưa xuống, nàng liếc lên nhìn Triều Cát miệng ngọc hé mở dùng nụ hôn mυ'ŧ nhẹ lên phía trên đầu, động tác miệng từ từ di chuyện dịu dàng xuống thân cậu bé, được một lúc nàng nhã ra rồi dùng lưỡi liếʍ khẽ từ đỉnh đầu xuống phía đáy tìm đến hai hòn ngọc động tác đung đưa từ bên này một lúc, bên kia một lúc, mắt phượng nhìn gương mặt điển trai hắn đang lim dim tận hưởng cơn khoái lạc. Càng ngắm độ da^ʍ của Chu Nhược Băng phát tiết dữ dội lần này nàng cho miệng quay trở về đỉnh đầu, vẫn động tác cũ nhưng cường độ nhịp điệu mυ'ŧ hoàn toàn thay đổi, lực mυ'ŧ nhanh và đều , đồng thời Chu Nhược Băng cho tay kéo váy lên cái eo thon thả, tay nàng tìm đến nơi hạ thể mân mê rồi chủ động cho ngón tay vào bên trong hang kí©ɧ ŧɧí©ɧ, trong khi mắt vẫn ngắm Triều Cát đang hé miệng thở gấp cho tay tìm đến đôi gò bông đào mà phát tiết cơn phê.
Chu Nhược Bang hoạt động ở miệng hơn mười phút, bên dưới hang động của nàng càng lúc nước bôi trơn càng lúc rỉ nhiều hơn, Chu Nhược Băng cho miệng buông tha vật của hắn, mặt tình tứ đứng lên cho tay vén máy tóc dài óng mượt nằm gọn sang một bên, cặp mông căn mịn khêu gợi hướng vào mặt hắn:
“Anh xã ơi!, giúp em sướиɠ.. mau lên cho bé yêu của anh vào bên trong đi...!”
Bên ngoài, Nam Cung Họa Yến đang vui vẻ hớn hở đi về phía căn phòng, mặt dù bên ngoài không nghe được âm thanh gì cả nhưng bên trong lại nghe được tiếng âm gõ cửa.
Hiện giờ, Chu Nhược Băng được Triều Cát tập thể dục đều đặn ở phía sau, thân thể của nàng đang trong cơn khoái lạc sung sướиɠ cùng với tiếng âm rêи ɾỉ, âm thanh gõ cửa vang lên vào tai hai người, Triều Cát vẫn miệt mài dùng lực thật mãnh mẽ dập tới tấp vào mông làm cặp đào tiên to tròn đung đưa dữ dội, Chu Nhược Băng xoay mặt lại miệng rêи ɾỉ:
“anh.. ơi!,..ah.. dừng.. ah..chút.. ra.. ah.. mở.. cửa.. ah.. Họa... bên.. ah... ngoài.. ah.. ah... dừng... ah.. sướиɠ.. ah.. anh... nữa.. ah...!!”
Triều Cát nhìn hai má đỏ hồng của Chu Nhược Băng, chủ động đưa miệng hôn vào môi nàng ở phía dưới nhịp địu đẩy vẫn không thay đổi, tay hắn dùng lực sờ nắn cặp đào tiên lắc lư càng khiến Chu Nhược Băng thêm khoái lạc, môi buông tha miệng nàng cười nói:
“Tiết tấu có thể giảm nhưng không dừng được, chịu khó di chuyển phối hợp cùng với anh tới cánh cửa nhé..!”
Thanh âm rêи ɾỉ từ miệng của Chu Nhược Băng ngừng lại cảm giác có chút cụt hứng nhưng vẫn tốt hơn là dừng lại, nam nhân này tuy có cách hành xử không theo ý nàng nhưng kết quả lại làm cho Chu Nhược Băng thỏa mãn về mặt tâm lý, nàng liếc mắt chứa đầy tình cảm yêu thương, trước khi bước đi vẫn không quên cho hắn một cái nhéo yêu vào tay làm miệng hắn cười ha hả:
“xem ra Băng nhi của anh cũng nghe lời thật, anh rất là thích, he he..!”
Chu Nhược Băng miệng phì cười, chậm rãi phối hợp cùng với hắn đi tới cánh cửa, cái vật của Triều Cát hòa nhịp cùng bước đi thật mới lạ, bên trong hang động vẫn kẹp chặt ma sát vào vật của hắn làm nàng càng thêm ngứa ngáy, nhưng lại rất thích thú khó tả chỉ còn dùng tiếng rên nhẹ để bày tỏ cảm xúc.
Nam Cung Họa Yến đứng bên ngoài nghe được tiếng âm mở cửa thì vui mừng, cánh cửa hé mở âm thanh rêи ɾỉ khoái lạc cực to của nữ nhân bên trông đi vào tai nàng làm hai gò má Họa Yến ửng đỏ, nàng nhanh chân bước vào đóng cửa một khung cảnh hết sức khiêu dục trước mắt. Người nam nhân đang dùng lực đẩy thật mạnh mẽ liên tiếp va vào mông của một mỹ nữ thành tiếng động bành bạch phải dùng tay đặt lên tường làm điểm tựa, hai cặp đào tiên to tròn đầy đặn đang đung đưa bị bàn tay của người nam nhân bóp méo thành nhiều dạng, càng ngắm hai người trong cơn dục tình hòa thành một làm Họa Yến trong người ham muốn làʍ t̠ìиɦ càng mãnh liệt, nàng nói:
“Hai người cứ như vậy chừng nào dừng, em đứng nhìn riết sao chịu được nổi hả trời! Hic hic...”
Chu Nhược Băng mắt đang lim dim tận hưởng cơn sướиɠ mắt khẽ mở, âm thanh giao hoan ở hạ thể vẫn vang đều đặn hòa cùng tiếng rên khoái lạc, nàng nói:
“chị.. đang.. ah.. sướиɠ..,ah.. em.. chịu.. ah.. khó.. đợi.. ah.. chút!,.. Chị.. sắp.. anh.. yêu.. ah.. mạnh.. em.. ah.. sướиɠ.. ah.. lên.... ah... ah..!”
Chu Nhược Băng đang tư thế khép chân vào nhau, nàng hứng chịu lực dập như vũ bão, bên trong hang động không ngừng co thắt bóp nát không có vẻ gì thương xót cái vật to đùng của Triều Cát. Chu Nhược Băng từng ân ái mây mưa với hắn, dẫu biết rằng khe động chặt chội của xử nữ vẫn không làm cậu nhóc thua cuộc, cho nên cố ý cho bên trong kɧıêυ ҡɧí©ɧ cậu bé để hắn có thêm hưng phấn dùng lực dập thật mạnh mẽ và thật sâu đến tận âm cung chạm vào điểm nhạy cảm khiến mông Chu Nhược Băng rung rẫy đập liên hồi vào háng hắn, cơn kɧoáı ©ảʍ lêи đỉиɦ tiếng thở gấp hòa cùng âm thanh cực khoái tuông ra từ miệng nàng đạt cực đỉnh sung sướиɠ.
Triều Cát làʍ t̠ìиɦ với Chu Nhược Băng gần nữa tiếng thời gian mới làm mỹ nữ cao trào thỏa mãn, hắn chưa muốn buông tha nhưng vì quá sướиɠ cộng thêm đôi giày cao gót, cơ chân có phần mệt mỏi vì phải chịu đựng kiểu làʍ t̠ìиɦ trên đến khi đạt đỉnh khiến đôi chân nàng quỵ xuống mỉm cười nhìn mỹ nam điển trai của nàng.
Nam Cung Họa Yến trông thấy cậu nhóc của hắn thoát khỏi người Chu Nhược Băng, dáng vẻ bóng loáng ngạo nghễ cực kỳ hấp dẫn, ánh mắt da^ʍ mị ngắm khoảng hai ba giây nàng khẽ cười liếc hắn nhanh chân khum người cho vật to dài của hắn vào miệng mυ'ŧ nhẹ từ đỉnh xuống thân, cơ miệng của Họa Yến càng lúc chuyển động nhanh nhịp nhàng mυ'ŧ thật chặt lấy cậu bé, mặt ngó lên ngắm hắn lim dim trong cơn sướиɠ làm nàng thêm say đắm chăm sóc nhiệt tình hơn.
Nam Cung Họa Yến đang hăng say dùng miệng nâng niu cái vật của Triều Cát được hơn mười phút, một bàn tay lạ từ phía sau lưng cầm khóa dây kéo nhẹ nhàng cho cái đầm màu đỏ ren ra khỏi người, sau đó nghe giọng Chu Nhược Băng cười vui vẻ tinh ranh:
“Họa Yến!, em chăm sóc anh xã nhiệt tình quá, chị sẽ chăm sóc em cũng nhiệt tình như vậy nhé! Hì hì..”
Chu Nhược Băng thấy ánh mắt lo lắng của Họa Yến liếc qua trong khi miệng vẫn mυ'ŧ hăng hái cậu nhóc của hắn thành âm thanh chùn chụt liên tục, cái váy của Họa Yến mặc đã được Chu Nhược Băng để sang bên trên người chỉ còn bộ nội y mỏng tông màu trắng nhưng họa tiết là những cánh hao màu hồng trông thật ưng mắt.
Chu Nhược Băng dùng tay gỡ đi cái khóa áo chíp ở sau lưng của Họa Yến ra, đến cái quần chíp mỏng Chu Nhược Băng thay vì động tác cởi ra nàng lại cho ngón tay khẽ chạm nhẹ vào mép ngoài khe động, động tác chà nhẹ lên xuống kɧıêυ ҡɧí©ɧ thì độ khoảng hơn 15 giây cơ thể của Họa Yến phản ứng lại khẽ rung lên, thuận nước đẩy thuyền Chu Nhược Băng cho ngón tay chui nhẹ vào trong khe suối, tìm đúng chỗ cần làm nàng dùng lực đẩy điêu luyện ở ngón tay trêu chọc làm Họa Yến đành phải buông bỏ vật của hắn ra khỏi miệng, tiếng thở gấp hòa cùng tiếng rên:
“chồng... chị Nhược Băng... làm như thế... vợ chịu hết nổi.. chỉ còn biện pháp.. chồng nằm trên giường.. cho vợ hϊếp á!!...”
Chu Nhược Băng chủ động tay tách rời khỏi người Họa Yến, thấy vẻ không cam lòng của hắn bị Họa Yến dùng tay cưỡng chế kéo đến cái giường trắng rộng rãi, nàng bật cười liếc hắn nam nhân này rõ ràng là đang giả vờ đây mà.
Nam Cung Họa Yến nhanh tay xô ngã Triều Cắt nằm ngửa xuống, gương mặt của hắn biểu cảm vẻ khó chịu nhưng cực kỳ hấp dẫn làm nàng khẽ cười liếc mắt nhìn xuống cái vật của hắn to và dài dựng đứng khiêu gợi, nhanh chân trèo lên nằm đè xuống người Triều Cát, nàng cho cặp môi hôn vào môi hắn cùng với chiếc lưỡi như lưỡi rắn uống vào lưỡi hắn mυ'ŧ nhẹ kí©ɧ ŧɧí©ɧ, ở dưới hạ thể cậu nhóc thẳng cứng của hắn nằm ngay giữa bờ mông căn tròn gợi cảm, Họa Yến vừa mυ'ŧ lưỡi phối hợp với mông cho mép ngoài khe động cọ xát kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Nam Cung Họa Yến buông môi mắt nhìn Triều Cát ưỡn thân thể lên tay đè lên ngực hắn làm điểm tựa miệng mỉm cười nhìn hắn, mông nàng nhô lên thật cao cái khe động ở dưới tìm đúng đỉnh đầu vật của Triều Cát từ từ hạ thể cho nó chui vào, cảm giác kɧoáı ©ảʍ trào dâng Nam Cung Họa Yến nhúng lên rồi hạ xuống nhịp nhàng càng lúc lực dập càng tăng, nàng cảm xúc được từng mảnh thịt ở trong được nàng điều tiết ra nhiều nước bôi trơn vừa nhúng vừa bám thật chặt tạo xúc cảm mạnh liệt.
Trong cơn bão tình của mỹ nữ, hắn nhanh tay tìm đến cặp bồng đào to tròn đang đung đưa càng dùng lực bóp xoắn thì tiếng rên của Họa Yến càng lớn, một lúc sau Triều Cát khẽ cười tay hắn nắm lấy tay nàng chủ động từ phía dưới dập liên hồi vào sâu tận âm cung khiến nàng thở hổn hển, mông nàng nảy nảy lên tiếng âm va chạm bành bạch tiết ra, Họa Yến không kìm chế được nàng buông tay ngã xuống ôm lấy hắn cao trào lêи đỉиɦ.
Chu Nhược Băng đứng quan sát hai người, nhìn Họa Yến đạt cực khoái trong cơn say, còn hắn thì không hề muốn buông tha chủ động cho tay vòng qua lưng Họa Yến, thân thể ngồi dậy cho cậu nhóc tiếp tục chơi đùa bên trong khe động, Họa Yến tâm trí lúc này chẳng còn biết gì nữa cơn lêи đỉиɦ cộng thêm cơn kɧoáı ©ảʍ cứ ùa tới khiến tiếng rên phát tiết cơn sướиɠ càng to trào ra.
Chu Nhược Băng vui vẻ cởi ra cái váy còn vướng trên người khi nãy làʍ t̠ìиɦ với hắn lẫn bộ đồ nội y khiêu dục vứt xuống nền nhà, trèo lên giường tìm đến cái lưng của Triều Cát dùng cặp đào tiên đẩy đà ôm ấp, miệng nàng chủ động mυ'ŧ nhẹ tai hắn, tay ôm vào cổ hắn mặt kệ lúc này cậu nhóc của Triều Cát đang cật lực làm Họa Yến sung sướиɠ, Chu Nhược Băng buông môi nói vào tai hắn:
“đêm nay, à không tới sáng.. em và Họa Yến dùng hết sức làm anh xã thỏa mãn không còn sức mai gặp Yeon luôn! He he”
Triều Cát đang nhắm mắt lim dim, tuy bị cơn khoái lạc từ khe động của Họa Yến tạo cảm xúc nhưng tâm thức, linh hồn hắn luôn luôn tỉnh táo trước động tỉnh của vạn vật, huống hồ chi là lời của Chu Nhược Băng nói làm hắn cười tà thích thú.
Đúng bốn giờ sáng ở bên ngoài có 2 người đang từ thang máy đi ra, âm thanh nói chuyện đều là giọng của nữ nhân, người đứng bên trái nói:
“Chị ơi, mấy bộ đồ này mặc hở hang quá!, em mặc không quen...!”
Người bên phải cười khểnh nhéo vào tai người đứng bên trái, mỉm cười nói:
“Em đừng có nhiều lời, hôm trước chị mặt kín hơn em... nam nhân háo sắc gặp... mắt em sáng lia lịa, kết quả là thế nào đều bị em nướng ăn sạch sẽ!”
Người nữ bên trái cười ha hả:
“đây không phải là dung mạo thật..., bọn nam nhân đó ngu thì chịu, em đâu có ép đâu.. Hi hi”
Người nữ nhân bên phải cười, đi tới trước phòng E18 mỉm cười vui vẻ, nhìn qua nữ nhân bên trái nói:
“Gõ cửa phòng cho chị, người chúng ta cần tìm đang ở bên trong, nhanh lên!!”
Người nữ bên trái mắt rực sáng cười ha hả nói:
“Chị không nghe tiếng âm bên trong là gì sao,.. em không gõ phá rầy người khác vui vẻ.., tên đó tính khí thế nào không lẽ chị không rõ hay sao, phiền phức lắm!”
Người nữ nhân bên phải cười lắc đầu, tay gõ vào trán người nữ bên trái:
“Em được lắm.., cơ mà âm thanh to quá..!, nam nhân này chỉ có chuyện này là giỏi không trị được, nữ nhân.. thật là khổ mà!!..”
Người nữ nhân bên trái nghe xong, miệng cười thâm ý:
“ài!!.. khổ hay.. là sướиɠ vậy, kết quả theo tên này suốt không bỏ được đâu nha! Ha ha..”