Ngoài gian phòng mini của hành khách trong khu vực hạng sang, ở phía trên là hai gian phòng nhỏ một bên là chỗ nghỉ ngơi của tiếp viên hàng không bên kia là căn phòng dùng để chế biến nhanh thực phẩm và đồ uống các loại. Lữ Trinh Trinh ngồi ở trong phòng nghỉ, một tiếng trôi qua trên màn hình mini chưa có hiện thông tin của hành khách gọi thức ăn hay nước uống, trông chờ mãi cuối cùng thì âm thanh phát ra từ màn hình thông báo ở hàng ghế chính giữa nơi Chu Nhược Băng và Triều Cát đang ngồi hiện thông tin thực đơn, Lữ Trinh Trinh nhìn bên phía Chu Nhược Băng yêu cầu làm một ly trà sữa còn bên phía hắn là một cà phê ý ít đường kèm theo là hai cái bánh pizza.
Dư Ánh Nguyệt ngồi ở gần thấy đồng nghiệp vừa xem thực đơn xong tít tắt trông thấy nụ cười Lữ Trinh Trinh rất vui vẻ, hớn hở đứng dậy thì cảm giác kỳ quái làm chung với nhau hai năm rồi lần nào Lữ Trinh Trinh ít khi hăng hái nhiệt tình như vậy, Dư Ánh Nguyệt nhíu mày hỏi:
“Trinh Trinh, hôm nay sao lạ nhỉ mọi lần cứ đùng đẩy còn bây giờ khác hẳn, nhiệt tình ghê.. Có phải nam nhân ngồi ở giữa hàng ghế trong căn phòng nhỏ gọi thức ăn đúng không?”
Lữ Trinh Trinh xoay mặt cười tinh quái đưa miệng ghé sát vào tai nữ đồng nghiệp nói nhỏ gì đó, nghe xong hai gò má của Dư Ánh Nguyệt đỏ ửng, nói:
“nam nhân đẹp trai kia gương mặt là người Á Đông không thể nào có.. to được như người Tây Phương được!?”
Hai năm trước, trong chuyến bay từ châu Âu sang Châu Á có một nam hành khách người Pháp trẻ tuổi đẹp trai ngồi ở khu vực hạng thương gia mà tiếp viên phục vụ ở khu vực này lại là Dư Ánh Nguyệt, trong suốt hành trình bay nam nhân người Pháp để tâm buông lời tán tỉnh Dư Ánh Nguyệt đến khi bay đến Hoa Hạ, lúc xuống máy bay tình cờ Lữ Trinh Trinh trông thấy hai người đi chung đón taxi vội vã chạy đi đâu đó. Bây giờ khi nghe cô bạn đồng nghiệp đem so sánh cái thứ của nam nhân, Lữ Trinh Trinh bỉu môi đem bàn tay khi nãy chạm vào tiểu đệ đệ Triều Cát dơ trước mặt Dư Ánh Nguyệt nói:
“Nam nhân Tây Phương như thế nào không rõ chứ mỹ nam đang ngồi ở đây thì kích cỡ khoảng như vầy nè!”
Dư Ánh Nguyệt xem bàn tay ước lượng của Lữ Trinh Trinh vẻ mặt ửng đỏ nhớ lại cái hôm cùng với nam nhân Tây Phương mây mưa ở khách sạn, ấn tượng nhất là phần thịt dư của nam nhân người Pháp không phải dạng vừa đủ làm Dư Ánh Nguyệt điên loạn lêи đỉиɦ mấy lần nhưng hiện giờ nhìn Lữ Trinh Trinh miêu tả hình dạng, vô tình làm cho Dư Ánh Nguyệt ánh mắt thèm khát dục tình trỗi dậy muốn biết tiểu đệ đệ của Triều Cát có thực sự khủng khϊếp như lời của Lữ Trinh Trinh không, mặt khác một suy nghĩ táo bạo lóe lên Dư Ánh Nguyệt hoảng loạn nhìn nữ đồng nghiệp, nói:
“Trinh Trinh, không được đâu bạn đi phục vụ mỹ nam ngồi trong kia mà quan hệ chị Yên Cơ đi kiểm tra biết được là mệt đấy!!”
Từ khi làm nghề tiếp viên hàng không đã gặp qua vô số hành khách nhưng lần này trông thấy Triều Cát quá tuấn mỹ cộng thêm ở phần phía dưới của hắn khiến Lữ Trinh Trinh động tình muốn thưởng thức hương vị ái dục ngay trên máy bay, dự tính là vậy có điều cản trở lớn cũng là nguy hiểm nhất đó là nữ đội trưởng đội tiếp viên Yên Cơ, Lữ Trinh Trinh suy ngẫm xem có phương án nào tối ưu để Yên Cơ không tìm đến nơi trong thời điểm nữ tiếp viên này mây mưa dục tình.
Kế hoạch hoàn mỹ như thế đơn nhiên cần phải có thêm người hỗ trợ, Lữ Trinh Trinh nhìn người bạn thân cũng là đồng nghiệp kể từ lúc bước chân vào nghề tiếp viên hàng không, xem ra phải lôi kéo Dư Ánh Nguyệt xuống nước bơi cùng thì mới thành công như ý được.
Dư Ánh Nguyệt lúc đầu thấy vẻ mặt đâm chiêu ưu sầu của Lữ Trinh Trinh nhưng chỉ qua một cái đảo mắt nhìn của nữ đồng nghiệp, trên môi Lữ Trinh Trinh bỗng nhiên nở nụ cười vui vẻ nhìn Dư Ánh Nguyệt dụ dỗ:
“Ánh Nguyệt, bạn có muốn gần gũi với mỹ nam ngồi ở trong kia không?”
Lữ Trinh Trinh hỏi xong không ngoài dự đoán Dư Ánh Nguyệt rõ ràng biểu hiện vẻ mặt mong chờ, lúng túng chưa kịp mở miệng ứng đáp thì đã nghe Lữ Trinh Trinh hí hửng nói:
“Xem gương mặt của bạn là tớ đã biết đáp án thế nào rồi.. Hì hì giúp tớ đối phó lúc chị Yên Cơ đi kiểm tra nhé!,.. việc kia xong xuôi bạn sẽ có quà thưởng đấy nha!”
Dư Ánh Nguyệt không ngờ bản thân mình dễ bị dụ dỗ đến vậy, rất muốn xem Lữ Trinh Trinh sẽ dùng món quà gì làm quà tặng:
“Này, quà thưởng là gì vậy nói ra luôn để tớ còn biết mà xử lý giúp bạn nữa!”
Lữ Trinh Trinh bình thản đứng dậy, cái quy chuẩn của nghề tiếp viên hàng không nói riêng cũng như ngành hàng không nói chung đều có được ít nhất hai ngày nghỉ ngơi tại một đia phương nào đó khi bay đến đây. Bởi ngành hàng không là phương tiện di chuyển hiện đại máy móc của chuyên cơ luôn được bảo trì, bảo an nghiêm ngặt sau mỗi chuyến bay nhằm hạn chế thấp nhất những rủi ro có thể xảy ra không thể nào lường trước được. Tận dụng thời gian này, Lữ Trinh Trinh nói:
“lịch công tác tới Hàn Quốc đến chiều thứ hai mới về Hoa Hạ, vì vậy tối chủ nhật bạn đến phòng tới nhé quà thưởng sẽ rất hấp dẫn lắm nha!”
Đi vào phòng chế biến thực đơn, chưa tới năm phút Lữ Trinh Trinh pha chế xong ly trà sữa và ly cà phê ý kèm với hai cái bánh pizza. Phần quan trọng nhất là chai lọ thuốc mê, Lữ Trinh Trinh ngồi nhẹ xuống mở cửa tủ ở phía dưới lấy ra cái ống hút nhẹ nhàng cho phía cuối ống hút chạm nhẹ trên bề mặt của lọ thuốc mê rồi di dời ống hút cấm vào ly trà sữa, Triều Cát dặn dò thế nào thì Lữ Trinh Trinh làm y như vậy tích đủ một giọt nước từ lọ thuốc mê hòa tan vào ly trà sữa để Chu Nhược Băng uống.
Chu Nhược Băng vẫn ngồi xem phim Hàn, bên ngoài khây xe mini được Lữ Trinh Trinh đẩy về phương hướng này trước tiên, đến nơi nữ tiếp viên nhẹ nhàng gõ cửa báo hiệu người ngồi bên trong biết rằng thức uống đã tới, cánh cửa hé mở ngày càng rộng Chu Nhược Băng nhìn Lữ Trinh Trinh thân thiện chào hỏi, Lữ Trinh Trinh bình tĩnh khom người tay cầm ly trà sữa đặt lên kệ sát với màn hình mini nhỏ, miệng cười vui vẻ:
“Ly trà sữa đã tới, mời chị dùng và thưởng thức hương vị đậm đà khó quên nhé!”
Chu Nhược Băng nhìn thái độ phục vụ của Lữ Trinh Trinh chuyên nghiệp như vậy khó có thể phát hiện ra được điều gì, nói lời cảm ơn nhẹ nhàng đưa tay nhặt ly trà sữa về phía môi, trước khi cho ống hút bỏ vào miệng Chu Nhược Băng đưa ngón tay cầm ống hút khuấy đều, ngửi được mùi hương của sữa và trà hòa tan quá hấp dẫn là thời điểm hoàn hảo kê môi vào ống hút dùng lực đẩy để thứ dung dịch này chảy vào bên trong.
Chu Nhược Băng uống ly trà sữa được một ngụm, thấy hắn cứ nhìn ly trà sữa hoài, tưởng Triều Cát muốn dùng thử miệng tách rời ống hút, đưa ly nước về phía hắn:
“Anh xã! Uống thử nhé ngon lắm”
Triều Cát nhìn ly trà sữa thật ra là muốn chờ công dụng của mê dược phát huy hiệu dụng nhưng Chu Nhược Băng lại nghĩ hắn muốn dùng thử làm cho hắn dở khóc dở cười, đưa bàn tay chưa kịp nhận ly trà sữa thì đúng lúc này Chu Nhược Băng cảm thấy thân thể bỗng nhiên mệt lã người, mắt nhắm lại nằm xuống ghế chiềm vào giấc ngủ không hề hay biết chuyện gì nữa, còn ly trà sữa từ trong không trung đang rơi tư do nếu không có luồng linh lực chắn ngang chắc hẳn sẽ tạo thành vết bẩn in trên y phục của nàng.
Triều Cát cầm ly trà sữa đặt xuống bàn nhìn qua mỹ nữ đang thϊếp ngủ giống hệt như một nàng công chúa, miệng cười vui vẻ đưa tay ngọc của Chu Nhược Băng đặt vào lòng bàn tay chủ động cho linh lực truyền qua mục đích chính là phong ấn tạm thời kinh mạch của Chu Nhược Băng không bị dược mê ảnh hưởng, nếu không làm như vậy sau này con đường tu đạo của nàng sẽ gặp nhiều trở ngại khó có thể lường trước được.
Bên ngoài, Lữ Trinh Trinh đã dừng trước cửa phòng tay run run đưa lên gõ nhẹ vào khung kính cửa, Triều Cát đặt tay của Chu Nhược Băng xuống người nàng nghe tiếng âm gõ cửa thì mỉm cười vui vẻ, tay kéo nhẹ cửa phòng nhìn nữ tiếp viên xinh đẹp mặt ửng hồng lặng lẽ ngồi xuống lấy ly cà phê với hai cái bánh nhẹ nhàng đứng lên đặt lên kệ, tư thế này của Lữ Trinh Trinh làm phần mông hướng về phía mặt Triều Cát quá khiêu rợi khiến nước miếng bên trong họng của Triều Cát trôi xuống họng tạo thành tiếng động, Lữ Trinh Trinh nghe âm thanh này vẻ mặt càng đỏ bừng bối rối, tiếng âm đóng cửa phòng vang lên làm nữ tiếp viên hốt hoảng bởi cái khây xe chở thực phẩm chế biến còn ở bên ngoài, Lữ Trinh Trinh chưa kịp xoay người thì đã bị một vòng tay mạnh mẽ ôm chặt lấy vòng eo ngồi xuống ngay chính giữa quần, còn môi Lữ Trinh Trinh chưa nói được lời nào cũng bị môi của mỹ nam này hôn tới tấp.
Triều Cát tay ôm được eo Lữ Trinh Trinh sao có thể buông tha cặp đào tiên, lúc tới gần dùng lực xoa vào không ngờ đôi gò bào đồng bị áo chip che khi ngắm thì có vẻ nhỏ đến khi sờ mới cảm nhận được độ to tròn, săn chắc bóp vào quả thật mịn màn hơn cả bàn tay cảm xúc quá đã, Triều Cát buông môi Lữ Trinh Trinh hỏi:
“lúc nhìn thì không rõ còn bây giờ bóp nắn quả thật làm anh ngạc nhiên đấy, to quá cơ sao mặc nịt ngực kín thế em!”
Lữ Trinh Trinh được bàn tay hắn chăm sóc đôi gò bông đào kèm với lời tán thưởng làm nữ tiếp viên tim đập loạn, vui sướиɠ mỉm cười, đáp:
“em có thói quen mặc đi làm thường mặc kín ngực thôi chứ bình thường em không mặc nịt ngực như vậy đâu nha! Hihi”
Lữ Trinh Trinh dứt lời nhìn những cút áo lúc này đang bị các ngón tay của Triều Cát cởi ra, nhìn cúp áo nịt ngực che đi hai điểm đỏ hồng trên đôi gò bồng đảo rất khó coi, Lữ Trinh Trinh cảm thụ những ngón tay của hắn mò mẫn ra sau lưng tìm ở khúc giữa mà không thể tìm được chỗ mở khóa áo chip, nhìn mặt hắn vẻ bực bội tiếng cười vang lên, nói:
“anh nè!, em mặt loại này có khóa cài phía trước á, hihi”
Triều Cát chăm chú nhìn động tác tay Lữ Trinh Trinh bật khóa áo chip mở tung ra, đập vào mặt hắn hai điểm màu hồng hấp dẫn ở trên cùng, Lữ Trinh Trinh trông thấy hai mắt của Triều Cát tập trung hai điểm hồng trên ngọn đồi thì tâm tình đắc ý vui sướиɠ, kế tiếp nhìn Triều Cát dùng hai đầu ngón tay bóp nhẹ còn dùng lực đạo búng lên hai điểm hồng kí©ɧ ŧɧí©ɧ hai ba lần mới chịu ngừng lại.
Lữ Trinh Trinh ban đầu cảm giác khó chịu nhưng sau cái búng thứ hai thì cảm xúc hưng phấn ào tới khiến mỹ nữ ngứa ngáy, chưa dừng lại Triều Cát còn khom người kê môi dùng lưỡi liếʍ ngậm trọn vào trong miệng dùng răng cắn nhẹ kí©ɧ ŧɧí©ɧ đỉnh núi hồng hào, làm cặp mông ở phía dưới được váy màu xanh nhạt che phủ ở giữa quần Triều Cát không kiềm chế được, lắc mông lùi về sau có khi mông lại di chuyển qua trái rồi sang bên phải.
Cảm xúc ở phía dưới mông có khúc thịt đang trồi lên chạm vào, Lữ Trinh Trinh cảm thụ được tiểu đệ đệ của hắn cương lên không những không dừng động tác ngược lại càng dùng lực khêu khích dương căng của hắn hơn, được một lúc Lữ Trinh Trinh dừng động tác đưa tay tiến lại cầm vuốt ve cậu nhóc đang nhô bên trong quần, mỉm cười nhìn hắn:
“vật của anh nó cương lên để em phục vụ hạ hỏa giúp anh nha!”
Triều Cát cười vui vẻ nhìn Lữ Trinh Trinh xoay người hạ thấp gói ngồi xuống, tay nữ nhân này từ cái thắt lưng đến khuy khóa quần trong vài cái nháy mắt đã được mỹ nữ tháo gọn gàng xuống tới bắp chân, nhìn cậu nhóc nhô cao trong cái quần chíp đến khi tay của nữ nhân này cỡ ra tận mắt chiêm ngưỡng khiến nữ nhân này mê loạn, tay Lữ Trinh Trinh xòe ra vuốt nhẹ từ trên xuống rồi vòng lại, miệng cười da^ʍ:
“Không ngờ của anh lại khủng khϊếp đến vậy, nó to và dài quá cơ… chút nữa nó vào được bên trong em không!?”
Triều Cát nghe nàng bình luận về cậu nhóc ở phía dưới, đắc ý cười hắn trêu:
“Không những vào được mà còn khiến em nghiện luôn đấy nhá! Hehe"
Lữ Trinh Trinh liếc nhìn tiểu đệ đệ mỉm cười mong chờ những lời hắn nói có đúng không, nhưng trước hết nữ nhân này phải đùa giỡn tiểu đệ đệ khiến hắn sung sức, hưng phấn mây mưa nữa chứ. Nữ tiếp viên hé rộng miệng, môi Lữ Trinh Trinh chạm lấy phía đầu cậu nhóc, nơi khe rãnh phía trên đầu ở bên trong miệng được cái lưỡi rắn của Lữ Trinh Trinh kɧıêυ ҡɧí©ɧ lên xuống ba bốn nhịp, môi mỹ nữ bắt đầu dịch chuyển sâu hơn gần tới đáy rồi nhã ra lại mυ'ŧ sâu trở lại, được hơn chục nhịp mυ'ŧ Lữ Trinh Trinh hé mở mắt xem nét mặt của Triều Cát ra sao, nhìn gương mặt điển trai đang tận hưởng sung sướиɠ làm tâm tình Lữ Trinh Trinh kích động, môi mỹ nữ nhả ra dùng lưỡi liếʍ nhẹ từ trên xuống tìm đến hai hòn đảo nhỏ dùng lưỡi đảo qua ngậm vào miệng mυ'ŧ vài nhịp bên này sang bên kia.
Lữ Trinh Trinh miệng mυ'ŧ hai hòn đảo nhỏ thêm một lúc, dùng lưỡi di chuyển chà nhẹ theo đường gân quay trở lại đầu mυ'ŧ thêm vài nhịp nữa mới buông tha cậu nhóc, mắt phượng hưng phấn ngước lên bắt gặp ánh mắt của Triều Cát tràng đầy dục hỏa, Lữ Trinh Trinh miệng cười ngọt ngào đứng dậy điều khiển bàn tay nhẹ nhàng cầm cái váy xoắn lên tới eo làm lộ ra tất lưới đen bao quanh cái quần chíp màu xám bóng.
Ở phía đáy quần chíp màu xám hắn nhìn rõ có ít nước bôi trơn thấm thấu dính lên, dấu hiệu này chứng tỏ Lữ Trinh Trinh đã động tình dữ dội cho nên cử chỉ tiếp theo nữ nhân này dùng lực ở ngón tay tìm đến khu trung tâm cái tất lưới đen xé toang ra vừa đủ để các ngón tay của Lữ Trinh Trinh dễ dàng kéo cái quần chíp xám bóng sang một bên, xoay người cho lưng hướng về mặt Triều Cát mỹ nữ nhìn xuống khúc thịt to đùng đang cương cứng, đưa tay cầm cậu nhóc chà nhẹ đến cửa hang động vài ba nhịp để nước da^ʍ từ bên trong tiết ra, nữ tiếp viên xinh đẹp chủ động ngồi xuống cậu nhóc cho nó chui hết toàn thân vào bên trong hang, cảm giác được cái khúc thịt to dài đi vào làm hang động bên trong ôm siết chặt, nước từ bên trong tự động điều tiết chảy nhiều ra tác dụng bôi trơn cho hang động được co giãn phù hợp với kích thước của cậu nhóc, nhịp điệu giao hoan bên ngoài từ chậm lúc đầu sau vài nhịp động tác ở mông Lữ Trinh Trinh va chạm xuống da thịt Triều Cát dần dần biến chuyển tiết tấu nhanh dần kèm với tiếng rêи ɾỉ của mỹ nữ:
“cậu.. ah.. nhóc.. của.. ah.. làm.. trong.. em.. muốn.. ah.. nổ.. tung.. ah.. ah.. sướиɠ.. không.. ah.. tả.. được.. ah.. ah.. luôn... á.. ah...!”
Triều Cát mắt hé mở nhìn cử động của cặp mông mỹ nữ lực nhúng mạnh vào háng hắn điên cuồng, hắn khom người ngồi dậy dùng cánh tay xoa nắn đôi gò bồng đào, miệng hôn tới đôi môi đang tiết ra những da^ʍ âm sung sướиɠ, nhịp điệu giao hoan tăng mạnh kéo theo cơn sướиɠ từ cậu nhóc được hắn chủ động dùng lực đạo ở phía dưới nhấp vào trong hang khiến hơi thở của Lữ Trinh Trinh đứt quảng, bên trong hang động ẩm ước càng lúc bao phủ siết chặt mạnh khúc thịt hắn như muốn xé nát nó cao trào tiết ra nước da^ʍ.
Lữ Trinh Trinh sau cơn lêи đỉиɦ mở mắt thỏa mãn nhìn Triều Cát, ở bên dưới nữ nhân này mông mỹ nữ vẫn đung đưa xoay tròn trêu ghẹo cậu nhóc, tâm tình vô cùng kích động không ngờ đứa bé ngoan này quá hoàn mỹ, nhớ lại lúc lêи đỉиɦ vừa rồi hang động siết chặt như vậy mà vẫn không làm bé ngoan rơi lệ, miệng cười khoái hoạt nhìn Triều Cát chủ động dừng lại, di chuyển thân người để hang động tách khỏi cậu nhóc, Lữ Trinh Trinh ngồi xuống đưa miệng hôn lên đầu khúc thịt, liếc mắt nhìn hắn miệng hé mở ngậm cậu nhóc vào miệng mυ'ŧ yêu thêm chục nhịp nhã ra, đứng trở dậy nhìn Triều Cát cười da^ʍ, trêu hắn:
“Bé ngoan, để chị chăm sóc lần nữa.. không nghe lời khóc trước khi chị sướиɠ là coi chừng chị nhá!”
Triều Cát đợi chờ Lữ Trinh Trinh ngồi xuống để cho khúc thịt chui vào tận sau bên trong, nhịp nhúng dập từ trên xuống tăng dần làm âm thanh va chạm bành bạch vọng ra kèm với thanh âm dâʍ ɖu͙© từ miệng mỹ nữ vọng khắp phòng, nhìn cặp đào tiên to tròn nhúng lên xuống theo nhịp nhúng dập của mỹ nữ càng làm hắn vui vẻ khoái lạc khom người ngồi dậy kê miệng tìm tới điểm đỏ hồng trên đỉnh ngậm vào mυ'ŧ liếʍ làm Lữ Trinh Trinh không cưỡng lại cơn sướиɠ, cơn khoái lạc gia tăng lực nhúng dập giao hoan thêm nữa khiến hang động bên trong bó chặt lấy cậu nhóc không thương tiếc tuôn trào ra càng nhiều nước da^ʍ hơn, dấu hiệu này hắn biết rõ mỹ nữ sắp lêи đỉиɦ đạt cơn kɧoáı ©ảʍ, cười tà đưa tay vòng qua phía sau xoa mông còn dùng lực nhẹ đánh vào kí©ɧ ŧɧí©ɧ làm Lữ Trinh Trinh không chịu đựng được nữa nhúng dập thêm vài nhịp tiết thân lêи đỉиɦ, thân thể Lữ Trinh Trinh khom người nằm xuống người hắn thở hòng học, miệng cười vui sướиɠ thỏa mãn mắt hé mở, nói:
“hai lần đều không làm được bé ngoan bật khóc, em chịu thua á, hihi!”
Triều Cát cười ha hả đưa tay trìu mến ôm lấy lưng Lữ Trinh Trinh, tay tìm đến cặp đào tiên sờ bóp khiến mỹ nữ vui vẻ thích thú, nghỉ ngơi được ít phút Lữ Trinh Trinh nghe hắn hỏi:
“Trinh Trinh, nãy em rên hơi lớn nhỡ bên ngoài nghe được có sao không?”
Lữ Trinh Trinh nghe xong hoảng hốt nhớ lại cái khây xe còn bên ngoài, lo lắng Yên Cơ mà đi ngang thì phiền phức lắm nha, khẽ đưa cánh tay mở khóa chốt kéo cửa ra nhìn bên ngoài kinh ngạc không thấy cái khây xe đâu nữa, Triều Cát cười tay kéo lại cánh cửa nói:
“nãy anh có nghe tiếng bước chân ai đó xuống đây kéo chiếc khây xe đi rồi!”
Lữ Trinh Trinh thở phào mừng rỡ đoán được người kéo khây xe chắc hẳn là Dư Ánh Nguyệt, nhưng sau đó nhíu mày chốt lát rồi mỉm cười nhìn hắn nói:
“bên trong phòng được cách âm rất tốt cho nên bên ngoài không thể nào biết được động tĩnh gì đâu anh”
Triều Cát liếc nhìn xung quanh phòng rồi nhìn cửa kính có thể phản chiếu lại hình ảnh người ở bên trong, như vậy Yên Cơ sẽ chứng kiến hết mọi thứ khi đi ngang nhưng thấy vẻ mặt của Lữ Trinh Trinh không hề lo lắng trái lại rất vui vẻ trút được gánh nặng, hắn tò mò hỏi:
“Cách âm thì tốt thế còn cửa kính, người bên ngoài trông thấy hết thì sao đây?”
Lữ Trinh Trinh cười di chuyển môi hôn lên môi hắn, rồi xoay người đưa tay lấy cái bánh pizza đặt ở trên kệ đút vào trong miệng hắn, nói:
“Kính ở đây là loại đặc biệt, bên ngoài không nhìn thấy được gì bên trong nhưng bên trong nhìn được mọi thứ ở bên ngoài đó anh”
Triều Cát nhai bánh nuốt xuống họng mỉm cười vui vẻ đưa tay cầm lên cái bánh còn lại đưa đến miệng nữ tiếp viên, Lữ Trinh Trinh vui vẻ để hắn đút vào nhai nuốt, mặt chứa chang tình ý nhìn hắn, miệng kê xuống đầu nhủ hoa liếʍ kí©ɧ ŧìиɧ còn bàn tay Lữ Trinh Trinh tìm đến vuốt ve tiểu đệ đệ, được một lúc Lữ Trinh Trinh cho lưỡi di chuyển xuống cậu nhóc mυ'ŧ lấy phần phía đỉnh đầu rồi ngậm mυ'ŧ hết cả phần thân dưới thêm vài nhịp mυ'ŧ, mắt nhìn hắn đầy dâʍ ɖu͙© nhả ra, mỉm cười hôn Triều Cát xong, nỉ non:
“máy bay sắp tới Hàn Quốc rồi, hai lần phục vụ anh mệt lắm á.., lần này để anh hoạt động là phải lêи đỉиɦ cùng với em không cầm cự nhé!”
Triều Cát gật đầu vui vẻ ghé sát tai Lữ Trinh Trinh nói điều kiện:
“âm thanh của em lúc giao hoan anh nghe chưa có to lắm, lần này anh lêи đỉиɦ em phải rên thật lớn bé ngoan mới chịu nghe lời á!”
Lữ Trinh Trinh mặt đỏ hồng, hai lần trước âm thanh đã đủ lớn rồi không biết lần này sẽ như thế nào đây, mắt phượng e thẹn nhìn Triều Cát đứng dậy, mỉm cười hỏi:
“Anh thích tư thế truyền thống hay hiện đại?”
Triều Cát bật cười nhìn cái ghế ngồi, không gian căn phòng này tuy bé nhưng nếu hai người vui vẻ thì tư thế nào cũng đều làm cho nữ nhân điên cuồng trong men dục tình, hắn nói:
“Tư thế nào cũng được, ưu tiên truyền thống trước kết thúc sẽ ở hiện đại nhé em”
Trong lúc đó, Yên Cơ nhìn ánh sáng hoàng hôn trên bầu trời, xem đồng hồ thời gian chuyên cơ bay đã được 3 tiếng, sắp tới thời điểm bay vào vùng biển thuộc không phận lãnh thổ Hàn Quốc, còn một tiếng nữa là sẽ hạ cạnh xuống sân bay quốc tế, Yên Cơ đi đến ba khu vực để kiểm tra toàn bộ mọi thứ tới khu vực hạng nhất lúc đi ngang qua chỗ Triều Cát, âm thanh rêи ɾỉ của nữ nhân bên trong quá lớn đến nổi mức âm lượng đã vượt qua mức an toàn làm âm thanh này truyền vào tai Yên Cơ, nhìn lại chỗ ngồi Yên Cơ nhớ là chỗ của hai người nam nữ trẻ tuổi đều có gương mặt cực phẩm, lông mày Yên Cơ khẽ nhíu miệng thì thầm mắng:
‘hai người này thiệt tình sao làm chuyện đó ở đây được chứ yêu luôn trên máy bay, không có văn hóa gì cả, hừ!!’
Yên Cơ thở dài bước chân rời đi, điểm đến chính là nơi nghỉ ngơi của nhân viên nữ, tiếng gõ cửa vang lên Dư Ánh Nguyệt bên trong phòng đưa tay kéo cánh cửa mặt chợt hốt hoảng, Yên Cơ chẳng để tâm thấy trong phòng nghỉ không có Lữ Trinh Trinh nghi hoặc hỏi:
“Ánh Nguyệt, sao trong phòng có em vậy Trinh Trinh đâu rồi?”
Dư Ánh Nguyệt cố gắng giữ tự nhiên để Yên Cơ không nghi ngờ, bình tĩnh dùng thanh âm nhẹ nhàng nói:
“Trinh Trinh vừa đi vệ sinh ạ, có chuyện gì không vậy chị Yên Cơ”