Thiên Đế Đọa Lạc Đô Thị

Chương 73: Đánh thuốc mê

Đội ngũ nữ tiếp viên ổn định chỗ ngồi cho hành khách ở ba khu vực xong bắt đầu công việc họ thường làm. Bên trong khu vực khoang hạng nhất hiện giờ chỉ có 5 hành khách, Triều Cát ngồi trong giang phòng kế cạnh phòng của Chu Nhược Băng được ngăn cách chỉ bằng tấm kính cửa sổ nhỏ có thể dùng tay kéo qua xem được người bên cạnh, ở phía trên phòng hai người là chỗ của hai vợ chồng người Hàn Quốc còn Nam Cung Họa Yến ngồi ở phía dưới cách hai người một giang phòng.

Khi nãy đội trưởng Yên Cơ đã phân công hai nữ tiếp viên phục vụ ở khu vực khoang hạng nhất cho nên Lữ Trinh Trinh và Dư Ánh Nguyệt việc cần làm đầu tiên là đi tới từng giang phòng hướng dẫn hành khách chọn thức ăn và nước uống được lập trình sẵn trên màn hình tivi nhỏ khoảng 14 inch treo ở phía trước mặt hành khách, hai nữ tiếp viên phân ra hai lối đi uyển chuyển nhẹ nhàng tới từng giang phòng mini nhỏ, thấy Triều Cát ngồi ở bên phía trái nên Lữ Trinh Trinh chủ động trước chọn hướng đi này.

Giang phòng đầu tiên là phòng của nữ hành khách tuổi trung niên người Hàn Quốc, Lữ Trinh Trinh dùng tay kéo nhẹ cánh cửa lớn mini về đằng sau, mỉm cười dùng tiếng Anh thông dụng chào hỏi sức khỏe xong khom người về phía trước dùng các ngón tay bật màn hình tivi sáng lên hướng dẫn hành khách thao tác chọn thức ăn, nước uống và thư mục giải trí đã được kỹ thuật viên lập trình sẵn, tiếp theo Lữ Trinh Trinh khom người đứng dậy rồi nhẹ nhàng ngồi xuống đưa tay nhấn vào nút cảm ứng ở trên ghế, chưa tới 5 giây nữ hành khách từ tư thế ngồi chuyển dần thành chiếc giường thon gọn đẹp mắt, Lữ Trinh Trinh mỉm cười niềm nở nhìn nữ hành khách người Hàn Quốc nằm nghỉ sau đó bước lùi ra ngoài kéo nhẹ nhàng cửa lại.

Thời điểm lúc Lữ Trinh Trinh kéo cánh cửa của giang phòng đầu tiên thì bên trong phòng nơi Triều Cát đang ngồi vẫn bình thường, bất thường ở chỗ là phòng bên cạnh nghe tiếng mở cửa ra thì Dư Ánh Nguyệt trông thấy Chu Nhược Băng đứng lên hỏi gì đó, nữ tiếp viên nở nụ cười chỉ phương hướng chính là nơi có phòng vệ sinh, Chu Nhược Băng nhanh chân đi vội đến đó cũng là lúc Lữ Trinh Trinh dừng trước cửa phòng nơi nam nhân có dung mạo cực phẩm ngồi nghỉ ở bên trong. Lữ Trinh Trinh tâm tình lúc này hồi hộp chút nữa vào hướng dẫn nam nhân này không biết sẽ như thế nào, liệu nam nhân này có nhân cơ hội thả con dê 75 hay không, càng nghỉ càng khiến hai má ửng hồng chờ đợi.

Triều Cát đang thong thả ngồi nghỉ thì tiếng âm nhẹ của cánh cửa được dời sang một bên, một gương mặt xinh xắn dễ thương đứng trước mặt với mái tóc được búi cao có chiếc mũ ở trên đỉnh đầu, trang phục mặc trên người tuy là y phục của tiếp viên làm trong ngành hàng không nhưng được cách tân hiện đại ôm sát thân thể của mỹ nữ từ trên vai tới eo thon gọn là cái áo sơ mi mỏng trắng hiện rõ bên trong là chiếc áo chíp che đôi gò bồng đào màu xám có hoa văn màu đen mờ ở chính giữa kèm theo cái váy ôm cặp đùi màu xanh nhạt ngắn.

Lữ Trinh Trinh bắt gặp ánh mắt của Triều Cát tập trung ở phần ngực rồi di dời xuống phía cặp mông căn mịn, cuối cùng là đôi chân thon dài được đôi tất đen bóng che khuất, chính nơi này nữ tiếp viên trông thấy cuốn họng của hắn cử động nhẹ thì đắc ý vui vẻ mỉm cười di chuyển thân người ngồi nhẹ nhàng đưa tay bật màn hình mini. Trong tư thế này, Triều Cát thấy rõ vầng xung quanh đôi gò bồng đào to tròn hiện mờ mờ trước mắt, Lữ Trinh Trinh xoay mặt nhìn lại dự định nói cho hắn cách sử dụng thì bắt quả tang nam nhân điển trai đang lén nhìn trộm tới phần mông, mặt nữ tiếp viên tự dưng ửng hồng bối rối không biết phải xử lý như thế nào, vô thức đứng dậy không ngờ rằng tình huống khó xử kế tiếp chính là Lữ Trinh Trinh trượt chân ngã.

Lữ Trinh Trinh từ cái eo thon được bàn tay nam nhân chạm vào chống đỡ cho không ngã xuống, theo phản xạ tự nhiên mông của nữ tiếp viên ngồi trúng va chạm vào cái khúc thịt dư ở chính giữa đũng quần của Triều Cát, chỉ trông giây phúc ngắn ngủi đó Lữ Trinh Trinh tim đập loạn nhịp không ngờ được ngoài vẻ đẹp trai ra người nam nhân này có cục thịt khủng bố đến như vậy, làm tâm tư Lữ Trinh Trinh trổi dậy ham muốn được cùng với nam nhân tuấn mỹ trước mắt hòa thành một thể, mượn nước đẩy thuyền mông Lữ Trinh Trinh chủ động cọ sát vào tiểu đệ đệ của Triều Cát vài giây sau phản ứng sinh lý khúc thịt dư đó cương cứng, mắt phượng chứa đầy dục tình liếc hắn cười da^ʍ nói:

“anh ơi!.. Của anh to.. quá à!, hì hì em ngồi vậy hình như nó không chịu nghe lời gì á!”

Triều Cát nghe những lời này nở nụ cười tà đưa bàn tay lên bóp nhẹ khám phá bộ ngực căn tròn của nữ tiếp viên, cảm giác truyền lên não cho hắn biết rõ đôi gò bông đào ở bên trong áo sơ mi trắng mỏng Lữ Trinh Trinh đang mặc có kích cỡ không phải dạng vừa hơn cả một bàn tay. Tiếp theo hắn cho tay dời xuống phía dưới chạm nắn soa nhẹ mông, dự định dùng lực vừa đủ quýnh nhẹ vào bờ mông đẩy đà để tạo hưng phấn nhưng không ngờ được Lữ Trinh Trinh đưa tay lên cản lại, cười nói:

“Em đang làm việc, chút nữa mọi người nằm ngủ nghỉ ngơi.. em vào phục vụ anh nè! Anh yêu Hihi”

Triều Cát đưa mắt liếc qua chỗ người ngồi bên cạnh chưa thấy Chu Nhược Băng trở lại, tình cờ Lữ Trinh Trinh gợi ý nói đợi hành khách nghỉ ngơi nằm ngủ tự dưng hắn nở nụ cười nghĩ làm sao để Chu Nhược Băng thϊếp ngủ thì sẽ không thể nào biết được Lữ Trinh Trinh vào lại phòng này phục vụ hắn, vì vậy hắn lấy từ trong nhẫn linh giới ra một chai chứa dung dịch đợi nữ tiếp viên đứng dậy, nói:

“em cầm lấy thứ này, chút nữa nữ nhân bên cạnh anh có gọi thức ăn hay nước uống em cho một giọt nước vào là đủ rồi, cho nhiều quá thì người uống tới mười năm sau chưa dậy đâu nhá!”

Chai chứa dung dịch đó là loại thuốc mê trung phẩm tên là Mê Dược Tiên Cảnh, nếu người thường bị hạ dược trúng phải với số lượng lớn có thể làm người đó rơi vào ảo cảnh mộng tiên ngủ suốt mười năm thời gian chỉ khi nào hết công dụng mới hoàn tỉnh trở lại. Vì vậy Triều Cát mới căn dặn thật kỹ để Lữ Trinh Trinh cho một giọt cũng đủ khiến Chu Nhược Băng thϊếp ngủ cỡ một ngày trong khi chuyến bay đến Hàn Quốc chỉ có bốn tiếng, sau thời gian đó Triều Cát sẽ dùng nội công tâm pháp hòa tan mê dược để Chu Nhược Băng tỉnh lại.

Lữ Trinh Trinh cầm lấy chai dung dịch thuốc mê cười vui vẻ trêu:

“anh ghê nha! Dùng thuốc mê chuốt ngủ.., em đi nói với chị ngồi bên kia biết đây!”

Triều Cát nghe thế nhịn không được bậc cười ha hả, tay đưa lên tìm đúng vị trí cặp mông của Lữ Trinh Trinh tát vào mấy phát, mặt nghiêm nghị nói:

“em thích thì cứ việc đi nói anh đây chẳng sợ đâu nhá! Nếu em thích ở gần và phục vụ anh thì bỏ ngay ý định đó đi nghe chưa!!”

Lữ Trinh Trinh nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của hắn liền phì cười đứng dậy, trước khi rời đi nữ tiếp viên này nhắm vào chính giữa đũng quần của Triều Cát:

“chờ đấy chút nữa em vào làm cho anh mệt luôn á! Hihi”

Chu Nhược Băng quay trở về ghế ngồi sau khi đi vệ sinh nhìn thấy Lữ Trinh Trinh bước ra từ ghế ngồi bên trong phòng của Triều Cát, nàng liếc nhìn Lữ Trinh Trinh không biết trong lúc đi giải tỏa tạp chất ở bên trong cơ thể thì hai người đã làm gì, Chu Nhược Băng ngồi xuống ghế nhìn qua Triều Cát, giọng điệu có ít vị dấm chua hỏi:

“Em thấy nữ tiếp viên kia từ phòng anh đi ra vẻ mặt có vẻ chờ đợi gì đó.., hai người đã làm gì với nhau thế nói cho em được không?”

Một nữ nhân vừa xinh đẹp lại có trí tuệ như Chu Nhược Băng nếu hắn và nữ tiếp viên kia không có chuyện gì thì sẽ khiến Chu Nhược Băng nghi ngờ và tính ghen tuông tăng lên, cho nên Triều Cát đưa tay nắm lấy bàn tay của Chu Nhược Băng, ngữ âm dỗ ngọt nhẹ nhàng nói:

“em đa nghi quá, nữ tiếp viên kia vào đây chỉ hướng dẫn anh sử dụng đồ dùng trên màn hình tivi, vô tình té ngã vào người anh thôi chứ không có chuyện gì xảy ra đâu á! Hehe”

Nếu tình huống này một người nam nhân khác thì Chu Nhược Băng tin tưởng người đó sẽ không bao giờ nói như cách mà hắn nói cho nàng nghe, Chu Nhược Băng phì cười nhìn xuống hai bàn tay của Triều Cát hỏi:

“Thế té ngã anh xã dùng tay nào đón đỡ vậy nhỉ?”

Chu Nhược Băng thấy hắn dùng ngón tay bên này chỉ vào bàn tay đang nắm lấy tay nàng ý tứ rõ ràng, Chu Nhược Băng nở nụ cười gian đưa bàn tay của Triều Cát lên ngay giữa miệng dùng hai hàm răng trắng bóng cắn nhẹ vào, vài giây sau đó nhã ra ngước mắt lên nói:

“bàn tay này của anh xã chắc hẳn chạm vào những nơi không nên chạm cho nên em phạt nó đấy cho chừa cái tội chạm lung tung!”

Triều Cát nghe hai tiếng ‘lung tung" là hiểu Chu Nhược Băng đang ám chỉ việc hắn tranh thủ thời cơ để được chạm vào những điểm nhạy cảm khiến nữ nhân hưng phấn khao khát được gần gũi ân ái với nam nhân, Triều Cát nhanh tay thoát ly khỏi bàn tay của Chu Nhược Băng sau đó đưa tay bên này tự đánh vào tay có vết răng mờ chưa tan của Chu Nhược Băng, cười giảo hoạt:

“Phải đánh như vầy để cánh tay không chịu nghe lời không chạm lung tung nữa á! Hehe”

Chu Nhược Băng thấy hành động kèm theo lời nói phụ họa của Triều Cát làm nét mặt của nàng không còn vẻ bực bội, ghen tuông. Sau đó vài giây âm thanh phát ra từ phía trên thông báo tất cả hành khách bên trong máy bay thắt dây an toàn chuẩn bị cất cánh.

Triều Cát đưa mắt nhìn ra bên ngoài, thấy ánh nắng của mặt trời chiếu qua các tầng mây dày đặt hắn nhớ thời gian khi còn ở thiên giới, hình ảnh lúc đó có lẽ Triều Cát sẽ không bao giờ để tâm nhưng bây giờ những cảnh tượng quá bình thường khi trải lòng ngắm nhìn làm cho tâm cảnh trong tâm hồn hắn được mở rộng, trước đây khi còn ở tu vi thượng thừa Triều Cát không hề chú tâm đến, tình cờ giây phút ngàn vàng khó cầu lại làm cho tâm cảnh mà bất kỳ người nào đi con đường tu đạo đều muốn có được duyên ngộ như thế này.

Chu Nhược Băng ngồi cạnh bên mắt nhìn qua xem thì thấy vẻ mặt hắn nghiêm nghị, chỉ mất khoảng chưa tới 3 giây là gương mặt của Triều Cát thay đổi 180 độ, miệng cười vui vẻ tươi tắn hẳn lên như trúng số, nàng tò mò hỏi thì Triều Cát nhìn qua, nói:

“về sau em tu đạo tiên thuật, khi đến bình cảnh anh sẽ cho em chiêm ngưỡng những cảnh tượng tuyệt vời ở bên ngoài là em sẽ hiểu ngay, bây giờ có nói em chẳng hiểu gì đâu!”

Chu Nhược Băng nghe xong quả thật nàng không thể nào biết được dụng ý của Triều Cát chỉ biết là cái tu đạo gì đó chắc hẳn sẽ có rất nhiều lợi ích, Chu Nhược Băng lúc này nghĩ không nhất thiết tìm hiểu sớm cho dù có tu luyện gặp bình cảnh đi nữa thì đã có nam nhân của nàng hỗ trợ hướng dẫn phương pháp tu đạo rồi, nàng mỉm cười gật đầu nói:

“Có anh ở bên, tới lúc đó em không hiểu anh hướng dẫn cách tu luyện là ổn rồi, hihi”

Triều Cát đã từng dạy công pháp tu tiên cho biết bao hồng nhan mỹ nữ trước đây, đa số họ tư chất thông minh nếu so với nữ nhân đang ở bên cạnh thì không thể nào bằng được, chính vì vậy Triều Cát cần phải dùng Hỗn Nguyên Công Pháp song tu hỗ trợ những mỹ nữ trước kia tiến cấp cảnh giới tu vi, còn Chu Nhược Băng hắn tin tưởng 99% chỉ cần dạy bảo ngoan ngoãn là cam đoan không cần phải đυ.ng đến công pháp song tu bổ trợ nàng vẫn tu luyện tấn cấp cảnh giới tu vi như ăn cơm thường ngày.

Sau khi hướng dẫn hành khách xong thì cũng là lúc máy bay di chuyển chạy trên đường băng rồi cất cánh bay vào bầu trời, khoảng hơn một giờ Triều Cát vẫn chưa thấy động tĩnh từ phía bên Chu Nhược Băng chỉ thấy nàng đang tìm ở thư mục giải trí một bộ phim tình cảm Hàn Quốc.

Trước kia, Chu Nhược Băng còn là thiếu nữ thường rất mê phim Hàn chủ yếu để ngắm dung mạo mỹ nam đến khi tiếp quản cơ nghiệp gia tộc thì nàng chẳng có thời gian đâu mà xem, bây giờ dịp rãnh rỗi cộng với việc quản thúc nam nhân bên cạnh cho nên Chu Nhược Băng mới xem lại, được khoảng 3 phút thì diễn viên nam chính và nữ chính của bộ phim xuất hiện, dung mạo của nam diễn viên chính làm Chu Nhược Băng có hơi ngạc nhiên vì gương mặt người diễn viên này quá cực phẩm, vừa xem phim vừa chiêm ngưỡng mỹ nam Hàn khoảng mười phút Chu Nhược Băng cảm nhận nam diễn viên người Hàn vẫn không thể nào có được cốt khí ma mị lôi kéo cả linh hồn giống như có ở trên người Triều Cát, nàng nhìn qua hắn mỉm cười tự hào nói:

“nhìn đi nhìn lại nam diễn viên trong phim vẫn không bằng được anh xã yêu nè!!, hihi”

Triều Cát nghe xong nhìn nam chính của bộ phim, hơi kinh ngạc về gương mặt cực phẩm của nam diễn viên này, miệng đắc ý cười tà nghĩ: “cho dù ngươi có đẹp cỡ nào đi nữa, không có công pháp tu luyện song tu kèm theo cốt tiên khí thì có đem ngươi đứng cạnh so sánh mãi mãi vẫn là con số 0 tròn trịa!”

Còn về nữ diễn viên chính, Chu Nhược Băng thấy dung mạo nữ nhân này cực kỳ xinh xắn, nàng liếc mắt ngó qua thấy cặp mắt của Triều Cát đang rất chăm chú ngắm mà chẳng hề biết người ngồi kế bên đang nhìn, Chu Nhược Băng đưa tay vén máy tóc qua bên tai miệng bĩu môi nói:

“nữ nhân Hàn Quốc đa số có dung mạo như vậy đều qua phẫu thuật mỹ hết đó anh xã à”

Triều Cát nhớ lúc xưa ở thế giới trước kia nữ nhân phàm trần muốn có dung mạo xinh đẹp chỉ có một phương pháp duy nhất là dùng đan dược do Dược Thần Thiên Nữ bào chế, còn ở địa cầu như nữ diễn viên người Hàn trên màn hình mini phải sử dụng đến phẫu thuật tức là dùng dao kéo chỉnh sửa lại gương mặt, phương pháp phẫu thuật này Triều Cát cho rằng cũng thật tàn nhẫn, nói:

“Để có dung mạo xinh đẹp phải qua phẫu thuật không biết về sau có tốt không nhĩ!!”

Chu Nhược Băng thuở còn là bé gái gương mặt chưa được bộc lộ đến khi bước vào tuổi thiếu nữ những đường nét xinh xắn mỹ miều trong thân thể ba vòng cực phẩm không thể nào giấu diếm đươc. Cho tới khi nàng bất đắt dĩ tiếp quản kinh doanh, phát triển cơ nghiệp gia đình từ người thân ra đi sớm do tai nạn xe, có sắc đẹp lại là nữ nhân giàu với khối tài sản khủng khϊếp thì chuyện làm đẹp chỉ ở mức độ đi đến những nơi cao cấp thuộc tầng lớp thượng lưu hay tới chẳng hạn như chuyên về làm tóc, tiệm nails, spa... Còn chuyện dùng dao kéo chỉnh sửa dĩ nhiên Chu Nhược Băng không bao giờ có ý định trải nghiệm bởi dung mạo của nàng đã quá xinh, nhiều trường hợp báo chí đăng nói về nữ nhân bình thường lẫn người nổi tiếng đi biến đổi lại gương mặt bằng phương pháp phẫu thuật thẫm mỹ, hậu quả về sau để lại di chứng không thể nào tưởng tượng được đến nổi dung nhan không còn như lúc ban đầu trước khi chỉnh sửa lại, một điều vô cùng quan trọng đó là Chu Nhược Băng là nữ nhân cơ trí thâm sâu sẽ không đánh đổi gương mặt bằng phương pháp phẫu thuật cho dù có khuyết điểm nhỏ không vừa ý đi nữa, nàng nói:

“Đơn nhiên là không rồi, hậu quả vô cùng nghiêm trọng tệ nhất là gương mặt bị biến dạng không nhận ra luôn á anh xã!”

Chu Nhược Băng vừa dứt lời nàng thấy hắn trầm tư nghĩ gì đó nhưng vài giây sau miệng Triều Cát cười vui vẻ đắc ý đưa miệng ghé vào tai nàng nói:

“Trong tay anh hiện có đan dược vô cùng trân quí tác dụng còn hơn đi phẫu thuật thẩm mỹ nữa cơ, nữ nhân nào xấu xí đến nổi còn xấu hơn quỹ dạ xoa uống đan dược này vào là chuyển đổi gương mặt đẹp hơn cả chim sa cá lặng luôn á! Hehe”.

Từ nhẫn linh giới của Triều Cát xuất hiện một chai lọ thủy tinh màu xanh ngọc, Chu Nhược Băng nhìn bên ngoài chai được chạm khắc hoa văn khảm rất tỉ mỉ tinh xảo vô cùng, hương thơm từ trong lọ đan dược phả ra chui vào mũi Chu Nhược Băng làm nàng động tâm muốn thử dùng để xem nếu gương mặt đã đẹp dùng thứ này sẽ như thế nào, Chu Nhược Băng cười hì hì đưa tay qua tính lấy chai lọ nhưng kế hoạch bất thành vì tay của Triều Cát cản lại, hắn cười:

“đan dược này là Nghịch Dung Đan, anh chỉ nói vậy em tự hiểu nhé, sau đó muốn dùng hay không là tùy em, đừng có oán hận anh không nói trước a!”

Hai từ Nghịch Dung ý tứ của nó đủ làm Chu Nhược Băng hiểu ra vấn đề, loại đan dược này nếu nữ nhân xấu xí sử dụng thì sẽ biến đổi thành mỹ nữ có sắc đẹp hoa hờn nguyệt thẹn, ngược lại thì nữ nhân xinh đẹp lỡ dại dùng là tự hủy hoại dung nhan mặt mũi xấu xí không thể nào cứu vãn được. Chu Nhược Băng thầm nghĩ nếu đan dược này vào tay thì nam nhân của nàng sẽ bớt đi cái tính háo sắc, liếc nhìn lọ đan dược cười giảo hoạt nói:

“Đan dược này đối với em không có tác dụng nhưng nữ nhân khác dùng sẽ có hiệu quả, ngoan đưa em bảo quản đi anh yêu”

Triều Cát mỉm cười nghe theo giả vờ cầm chai lọ đưa tới gần Chu Nhược Băng nhưng chỉ chưa tới hai giây lọ đan dược được hắn quán trú quay trở lại nhẫn linh giới, thuận thế hắn đưa các ngón tay canh vào cái mũi dọc dừa cao thon thả vuốt nhẹ, than thở nói:

“đan dược này muốn luyện thành phải đủ 18 loại, trong đó 5 loại nguyên liệu phải chờ 1 vạn năm thu hoạch xong cộng với thời gian luyện phải mất một ngàn năm mới thành phẩm..., vả lại anh là người tốt cho nên đan dược này không nên để em bảo quản được như vậy sẽ có rất nhiều nạn nhân gặp tai họa”

Chu Nhược Băng bị hắn trêu đùa còn dùng lời lẻ giáo huấn, ngẫm nghĩ lại lời Triều Cát nói cũng có vài phần đạo lý, nàng di dời mắt không để tâm tới nữa tiếp tục xem phim được khoảng gần nửa tiếng thì phân cảnh phim chuyển sang cảnh hai diễn viên chính trong phim bày tỏ tình cảm bằng màn hôn môi, để bộ phim thêm phần hấp dẫn mượt mà cảnh tiếp theo là phân cảnh chỉ khoảng 2 phút là hình ảnh yêu nhau trên giường, Chu Nhược Băng xem mà nhập tâm đến nổi tâm tình có chút kích động, hai gò má ửng đỏ lén nhìn qua Triều Cát thì thấy màn hình bên phía hắn đang xem là tiết mục giải trí có tính chất hài hước.

Chu Nhược Băng thở phào cảm ơn cái chương trình tấu hài đang chiếu bên phía Triều Cát, nếu hắn thấy khuôn mặt nàng lúc này xem phim tình cảm có chút yếu tố giường chiếu thì Chu Nhược Băng sẽ xấu hổ lắm nha. Mặt khác phân cảnh mà hai diễn viên va chạm thân thể tuy chỉ là diễn xuất có yếu tố kỷ xảo lại làm cho Chu Nhược Băng động tình thèm được cùng hắn ân ái để thỏa mãn nhưng hiện giờ không thể được, nàng thu nhỏ màn hình dời sang bên góc lướt các ngón tay tìm đến thư mục đồ uống chọn một ly trà sữa chủ ý dùng nước để hạ hỏa cơn khát tình.

Triều Cát ngồi xem hài kịch đến khi bên phía chỗ ngồi người bên cạnh dùng các ngón tay thon thả thu nhỏ màn hình bộ phim Hàn Quốc, hắn mỉm cười vui vẻ bắt chước tìm vào thư mục chọn một ly cà phê ít đường kèm với hai cái bánh có hình ảnh minh họa rất hấp dẫn, tâm trạng phấn khởi đợi nữ tiếp viên làm xong rồi mang vào.