Yên Cơ lắc đầu ý tứ là không có chuyện gì, nét mặt Dư Ánh Nguyệt không còn căng thẳng nữa cố kìm nén hơi thở nghe nữ đội trưởng nói:
“Còn một tiếng là tới Hàn Quốc, chị tới khoang thông báo để thông tri cho hành khách, Trinh Trinh trở lại nhớ nhắc đi kiểm tra an toàn cho hành khách trước khi hạ cánh nhé!”
Dư Ánh Nguyệt vui vẻ gật đầu nhìn Yên Cơ quay người rời đi, thở một ngụm hơi thở cầm điện thoại lên xem thời gian cầu khẩn:
“gần ba giờ ở với nam nhân chưa chán sao không chịu quay về nữa, chị Yên Cơ thông tri xong trở lại mà không thấy bạn thì phiền phức thật đấy!”
Trở lại căn phòng mini, Lữ Trinh Trinh đang quỳ trên ghế còn phần mông của nữ nhân đang được Triều Cát dùng lực đạo mạnh mẽ dập liên tục, bên trên tay hắn thỏa thích bóp nặn cặp đào tiên to tròn đung đưa phía trước, miệng Lữ Trinh Trinh âm thanh dâʍ ɖu͙© tuông trào khắp căn phòng, Triều Cát cho lực đẩy mạnh đều đều vào làm cặp mông căn mịn của mỹ nữ đàn hồi tung đưa theo nhịp rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ, hắn đưa tay vỗ nhẹ vào mông làm Lữ Trinh Trinh càng sung sướиɠ nỉ non:
“Em... lên.. ah... đỉnh.. nhiều.. ah.. ah... anh.. cho.. ah.. ah.. đi.. máy.. ah.. ah.. sắp... hạ.. ah.. ah.. em.. còn... ah.. việc... á.. ah.. anh!!”
Lữ Trinh Trinh rêи ɾỉ van xin, trong hang cậu nhóc vẫn vô tư dũng mãnh ra vào liên tiếp khiến hang động nước da^ʍ bôi trơn tiết ra hơn, Triều Cát khom người đưa môi xuống miệng hôn Lữ Trinh Trinh, mỹ nữ trong cơn sướиɠ hôn đáp trả làm hắn vui vẻ gia tăng thêm lực đẩy khiến Lữ Trinh Trinh mông hẩy hẩy run lên bần bật, thanh âm từ trong miệng vang to, Triều Cát cười tà:
“lêи đỉиɦ lần nữa với anh nhé, đảm bảo bé ngoan sẽ nghe lời nè! Hehe”
Lữ Trinh Trinh miệng rêи ɾỉ xoay mặt liếc hắn, lần nữa nếu Triều Cát cho cậu nhóc phun tinh hoa là nàng cùng hắn lêи đỉиɦ lần thứ năm, vì vậy táo bạo dịch chuyển cặp mông lùi về sau phối hợp với lực đẩy tới của hắn:
“không.. ah.. có.. thời.. ah.. ah.. gian.. mạnh.. ah.. thêm.. ah.. ah.. đi.. anh.. ah.. mau.. cho.. ah.. ah.. tinh.. hoa.. ah.. hết.. trong.. ah.. ah.. đi.. anh!!”
Triều Cát nghe tiếng rêи ɾỉ nhìn xuống cặp mông mịn màng của Lữ Trinh Trinh gia tăng lực đẩy lùi liên tục về phía sau, mỉm cười khoái hoạt tay nắm vòng eo thon thả từ đằng sau đẩy mạnh tới, âm thanh chạm vào mông phất lên bành bạch hòa cùng tiếng rên trong miệng Lữ Trinh Trinh nghe quá sướиɠ, hơn mười phút sau thân thể Lữ Trinh Trinh run rẫy cảm thụ được bên trong hang động ẩm ước nước da^ʍ càng lúc nhiều bôi trơn cọ sát lực bám vào cậu nhóc rất mãnh liệt, một dòng tinh hoa từ đỉnh đầu bé ngoan dũng mãnh bắn thật sâu vào sâu trong âm cung làm thân thể Lữ Trinh Trinh hưởng ứng cặp mông co thắt lắc lư dữ dội tiết ra nước da^ʍ khoái lạc lêи đỉиɦ.
Triều Cát chủ động nhịp nhẹ thêm vài nhịp, đến nhịp thứ tư bé ngoan từ trong âm cung dần dần dời đi thoát khỏi hang động, Lữ Trinh Trinh cười vui sướиɠ ngạc nhiên xuất khí xong thường thì nam nhân sẽ cho vật này thoát ly khỏi người nữ nhân còn hắn thì lại không cố gắng nhấp thêm vài lần ý tứ cho mỹ nữ biết rằng mây mưa nãy giờ là vui vẻ thật sự chứ không phải xem thường nàng.
Lữ Trinh Trinh xoay người ngồi xuống ghế mặt đỏ ửng nhìn hắn, ánh mắt bén lẽn ngó xuống một dòng tinh hoa hòa với dòng nước đang nhiễu từ bên trong thoát ly ra ngoài, thấy trên bàn có hộp khăn giấy tay nàng rút ra cái khăn nhẹ nhàng đưa khăn tới cửa hang hứng toàn bộ tinh hoa đang nhiễu xuống, lau chùi xong chợt thấy trên bề mặt ghế có dòng nước thẫm thấu, đem ngón tay sờ vào làm hai gò má Lữ Trinh Trinh đỏ gấc nhìn Triều Cát mắng yêu:
“tại anh hết đó làm em.. em sướиɠ đến nổi lêи đỉиɦ chảy nước nhiễu xuống ghế hết trơn, hừm!!”
Lữ Trinh Trinh nhìn hắn cười ha hả, dời mắt xuống cậu nhóc còn đang cương cứng trên đỉnh đầu còn xót lại nước da^ʍ bôi trơn kèm với mùi tinh hoa của hắn, mắt liếc lên cười hì hì mắng:
“Chỉ biết cười, xem bé ngoan nhà anh yêu xong rồi không biết sạch sẽ gì cả!!.. Hihi”
Triều Cát mỉm cười tay chưa kịp đυ.ng tới hộp khăn giấy, Lữ Trinh Trinh di chuyển thân quỳ xuống dùng miệng mυ'ŧ lấy tiểu đệ đệ, mắt da^ʍ nhìn hắn miệng thì gia tăng thêm lực sát thương mυ'ŧ càng thêm nhanh, bé ngoan trong miệng được chăm sóc vệ sinh nhiệt tình đã hồi phục, Lữ Trinh Trinh di chuyển môi tới đỉnh đầu rồi nhả ra liếʍ theo đường gân xuống hai hòn đảo dùng lưỡi đánh qua lại, mắt liếc lên nhìn hắn da^ʍ mị, lè lưỡi liếʍ trở lại đỉnh đầu bé ngoan miệng há rộng dùng lực mυ'ŧ xuống đáy lại quay về mυ'ŧ thêm vài nhịp nữa thì thấy hắn mỉm cười dụ dỗ:
“Uống tinh hoa anh đi, bổ lắm đảm bảo em sẽ nghiện nữa đấy, hehe!”
Lữ Trinh Trinh đưa mắt nhìn vào màn hình mini thấy thời gian còn 40 phút nữa là tới Hàn Quốc, môi dừng mυ'ŧ cậu nhóc dời miệng tách rời ra đứng dậy đưa tay nhéo hông hắn, hừ lạnh:
“Bé ngoan nằm bên trong em tận 3 giờ mới chịu nghe lời, giờ để em chăm sóc đến khi nào nó chịu ra,.. hừm em còn làm việc nữa trễ lắm rồi, hừm!”
Triều Cát cười ha hả ôm lấy Lữ Trinh Trinh, không ngoài dự liệu nàng sẽ không dễ bị lừa như vậy, tay hắn dùng lực kí©ɧ ŧɧí©ɧ quýnh vào mông Lữ Trinh Trinh:
“Em mà còn ngồi không buông miệng, máy bay hạ cánh bé ngoan nhất định sẽ bướng bỉnh thành bé hư không phun tinh hoa đâu á! Hehe”
Lữ Trinh Trinh mắt phượng liếc hắn, tay nàng cầm váy kéo xuống chỉnh sửa ngay ngắn để phần trung tâm rách rưới được che lại, tay cầm lấy nội y màu xám và áo sơ mi trắng mỏng mặc vào gọn gàng, chỉnh trang lại y phục và mái tóc Lữ Trinh Trinh thấy Triều Cát bàn tay chuẩn bị cầm khuy quần, nhanh chân ngồi quỳ xuống tay Lữ Trinh Trinh cầm khuy quần trước khi gài lại môi nàng hôn vào khút thịt nằm trong quần chíp mới kéo khuy quần lên, sẵn tiện cầm thắt lưng gài lại, xong xuôi Lữ Trinh Trinh đứng lên nói:
“tối mai anh đến khách sạn Pyun-hoang đi, em sẽ uống còn bây giờ không được nha, anh yêu!”
Lữ Trinh Trinh trước khi mây mưa với hắn không hề biết được những gì nói với Dư Ánh Nguyệt đều được Triều Cát nghe hết trơn, bây giờ nghe Lữ Trinh Trinh tối mai hẹn gặp ở khách sạn Pyun-hoang, nhưng khi đến địa điểm này liệu người ở đây có nói cho hắn biết phòng nghỉ ngơi của Lữ Trinh Trinh không, Triều Cát nhíu mày nói:
“Được em nhưng lúc đó đến Pyun-hoang không tìm được phòng thì phiền toái lắm nha!”
Lữ Trinh Trinh hiện giờ chưa đến khách sạn nhận phòng, chỉ cho nam nhân trước mặt biết địa điểm như thế quả thật gây khó khăn cho hắn, bởi lễ tân tiếp khách ở quầy khách sạn sẽ không bao giờ nói phòng cho Triều Cát biết chỗ, đây là nghiệp vụ nghề nghiệp giữ bí mật riêng tư của khách hàng. Vì thế, tối mai để hắn đến Pyun-hoang dễ dàng tìm được chỗ là xin số điện thoại, ngẫm nghĩ lại vẫn không ổn vì qua Hàn Quốc số điện thoại ở Hoa Hạ không thể nào dùng được, muốn liên lạc được chỉ có một phương pháp duy nhất là kết bạn ứng dụng hẹn họ trên di động, Lữ Trinh Trinh mỉm cười tìm được phướng án nhìn Triều Cát đắc ý nói:
“Điện thoại anh có ứng dụng trò chuyện nào để liên lạc không, giờ xin số điện thoại qua Hàn Quốc cũng vô dụng không liên lạc được đâu á!”
Triều Cát ngạc nhiên hỏi tại sao không liên lạc được, Lữ Trinh Trinh vui vẻ giải thích vì khác mã quốc gia sóng điện thoại không có cho nên chỉ sử dụng số được phát hành ở Hàn Quốc, Triều Cát cười hiểu ra vấn đề hắn vui vẻ cười nói:
“điện thoại anh có ứng dụng Friend’s Talk, em có Friend’s Talk không?”
Triều Cát nhìn Lữ Trinh Trinh cười vui vẻ gật đầu, hiện giờ điện thoại hắn ở chế độ máy bay không thể truy cập vào mạng viễn thông cho nên không thể kết bạn được, Lữ Trinh Trinh nói:
“Friends Talk sử dụng tài khoản là số điện thoại, anh cho em số nhé xuống sân bay em đăng nhập vào kết bạn nè!”
Đúng lúc này, loa phát thanh từ trong góc phòng vang lên tiếng của Yên Cơ:
“Thưa quý khách, máy bay chúng tôi đã đi vào vùng biển thuộc chủ quyền của Hàn Quốc, khoảng cách tới sân bay không còn xa ước chừng hơn 30 phút sẽ hạ cánh, kính mong quý hành khách làm theo hướng dẫn của bộ phận nữ tiếp viên để chuyên cơ bay hạ cánh an toàn, xin cảm ơn!”
Triều Cát nghe thông báo nhìn sắc mặt Lữ Trinh Trinh hốt hoảng, bởi phòng thông tin đặt sát ngay bên phòng nghỉ ngơi phía dưới phòng của phi công, Lữ Trinh Trinh khẩn trương nói:
“chị Yên Cơ ở đây rồi, mau nói cho em nghe số điện thoại anh đi”
Yên Cơ thông tri cho hành khách xong thì đứng dậy bước ra khỏi phòng, lúc bước chân qua phòng nghỉ dự định kéo cánh cửa xem bên trong thì tiếng động ở phía trước vang lên, nơi chính giữa phòng nghỉ một dáng người đi ra là nữ nhân mặc y phục tiếp viên hàng không khẩn trương đóng cửa phòng lại, vội vàng bước đi.
Đến khi tới gần nhìn cái áo trắng mỏng hơi nhăn nhúng, mũi Yên Cơ vô cùng nhạy bén ngửi được mùi lạ ở phía dưới, mùi này giống hệt mùi vị đặc trưng của nam nhân tống thứ chất lỏng đặc sệt vào bên trong nữ nhân lúc ái ân cao trào lêи đỉиɦ. Yên Cơ là nữ nhân từng trải qua mùi vị ái tình, nhìn lại nơi đi ra của Lữ Trinh Trinh là chỗ khi nãy đi ngang qua nghe được thanh âm rêи ɾỉ của nữ nhân, Yên Cơ mặt lạnh băng nhìn Lữ Trinh Trinh nói:
“Trinh Trinh giỏi lắm, theo chị vào trong...!!”
Lữ Trinh Trinh linh cảm có chuyện không ổn, nhíu mày nghỉ ngợi không lẽ lúc đóng cửa tiếng vang hơi lớn, Lữ Trinh Trinh sờ trán thầm mắng xui xẻo bước chân vào phòng nghỉ ngơi nghe Yên Cơ nhìn Dư Ánh Nguyệt nói:
“Em ra ngoài, chị và Trinh Trinh có chuyện cần giải quyết, sau đó là tới em đấy, Ánh Nguyệt!!”
Dư Ánh Nguyệt rùng mình, xém chút chân đứng không vững bước ra nhìn Lữ Trinh Trinh đi vào. Bên trong, Yên Cơ liếc mắt nhìn Lữ Trinh Trinh rồi đưa mắt nhìn xuống dưới ra lệnh:
“Cởi váy ra cho chị xem!!?”
Lữ Trinh Trinh chân bủng rủng, nếu cởi ra Yên Cơ sẽ thấy dấu vết để lại như thế phiền toái lớn rồi, miệng lấp bấp nói:
“Chị.. váy em có vấn đề gì đâu phải cởi ra hả chị!!”
Yên Cơ cười khẩy, mắt thâm thúy nhìn Lữ Trinh Trinh rõ ràng điều nữ nhân này nghi ngờ 99% là đúng, hừ lạnh nói:
“Em không cởi đúng không, không sao cả xuống sân bay chị sẽ viết một tờ ghi tiêu đề ‘nhân viên nữ vi phạm nội quy đạo đức".. trình lên ban quản lí công ty thì thế nào Trinh Trinh, nhẹ thì cấm bay một năm nặng thì cấm bay vĩnh viễn đúng không nhĩ!?”
Lữ Trinh Trinh nghe cụm từ ‘vi phạm nội quy đạo đức" cả người lạnh toát, mắt nhìn Yên Cơ tay run rẫy cầm khóa váy phía sau mông cởi ra, váy trượt xuống lộ ra một khoảng lớn của cái lưới tất đen bị xé rách, Yên Cơ liếc nhìn vẻ mặt trắng bệch của cấp dưới, hỏi:
“Nam nhân ở trong kia thế nào,.. sướиɠ lắm đúng không!!?”
Lữ Trinh Trinh vô thức gật đầu nhưng chỉ sau hai giây suy ngẫm liền lắc đầu, sợ sệt nói:
“Nam nhân đó tệ lắm,... em khổ lắm chị nam nhân đó xấu xa làm em lêи đỉиɦ 5 lần mới chịu buông tha em, lỗi do hắn hết chị Yên Cơ đừng trách phạt em nha, huhu”
Yên Cơ ngạc nhiên khi nghe Lữ Trinh Trinh bêu xấu Triều Cát, còn nghe Lữ Trinh Trinh kể khổ 5 lần lêи đỉиɦ thì hai má ửng hồng ngay cả bản thân Yên Cơ lúc quan hệ với nam nhân, nữ nhân này cũng chỉ có hai hoặc ba lần lêи đỉиɦ mà nam nhân đó cũng phải làm mấy hiệp mới được như vậy. Lúc này nghe Lữ Trinh Trinh thành khẩn khai báo, Yên Cơ nghiêm mặt hỏi:
“cực khổ quá nhỉ 5 lần lêи đỉиɦ cơ, thế nam nhân kia làm em mấy hiệp mới được như vậy Trinh Trinh!?”
Lữ Trinh Trinh cười ngượng dơ một ngón tay ra trước mặt, Yên Cơ kinh ngạc đều là nữ nhân lúc quan hệ với nam nhân muốn lêи đỉиɦ kɧoáı ©ảʍ cần rất nhiều thời gian, cộng thêm lúc lêи đỉиɦ bên trong chắc chắn sẽ bóp siết chặt cái của nam nhân làm vật này khó chống cự sẽ xuất tinh hoa vào bên trong nhưng khi thấy Lữ Trinh Trinh dơ một ngón tay lên, tâm tình Yên Cơ kích động hỏi:
“Vậy trong bao lâu nam nhân đó mới xuất tinh ra?”
Lữ Trinh Trinh thành thật không dấu diếm nói:
“Dạ, gần 3 tiếng hắn mới chịu cho ra á chị..!”
Yên Cơ thẩn thờ thở một hơi dài, tâm trạng ổn định lại liếc nhìn Lữ Trinh Trinh nói:
“Chiếm Minh là bạn trai em đúng không?”
Lữ Trinh Trinh ngạc nhiên hỏi Yên Cơ sao biết Chiếm Minh, Yên Cơ nói:
“Chiếm Minh là em trai ruột của chị, em quan hệ như vậy lỡ như Chiếm Minh biết nó sẽ bị tổn thương lắm đó nha!”
Lữ Trinh Trinh kinh ngạc không ngờ Chiếm Minh mà nàng quen là em trai của Yên Cơ, nhưng vài giây sau Lữ Trinh Trinh nhíu mày hỏi:
“Chị họ Yên còn Chiếm Minh là họ Chiếm sao có thể là chị em.., không lẽ hai người là cùng mẹ... khác cha.. đúng không chị?”
Yên Cơ lắc đầu nhìn Lữ Trinh Trinh, nói:
“Yên Cơ là tên dễ nhớ chứ chị có họ rất dài,..là Thiết Mộc Nả Liên Thái Tuyết Yên Cơ, tên chị là Thái Tuyết Yên Cơ lúc đi học bạn bè thường gọi Yên Cơ cho dễ, Chiếm Minh cũng vậy nó tên Thượng Uyển Chiếm Minh”
Lữ Trinh Trinh nghe được họ của Yên Cơ, họ Thiết Mộc kinh ngạc hỏi:
“Thiết Mộc là họ Mông Cổ, đừng nói Thiết Mộc Chân có quan hệ với chị nha!!”
Yên Cơ mỉm cười gật đầu nói:
“Đúng Thiết Mộc Chân hay nói đúng hơn là Thành Cát Tư Hãn là cụ tổ của chị!”
Yên Cơ nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Lữ Trinh Trinh, tiếp tục nói:
“Không bàn tới vấn đề này nữa, nói chị nghe sao em phản bội Chiếm Minh??”
Lữ Trinh Trinh mặt buồn bã, một vài dòng lệ cô động trên khóe mi, nức nở nói:
“Chiếm Minh không làm em sướиɠ chị ạ, cái kia không đạt tiêu chuẩn làm nữ nhân lêи đỉиɦ được!”
Yên Cơ ngạc nhiên hỏi thế nào, Lữ Trinh Trinh đưa bàn tay ra ước lượng kích cỡ làm Yên Cơ ngơ ngác nam nhân mà cậu nhóc chưa tới 10cm thì làm sao khiến nữ nhân đạt kɧoáı ©ảʍ được, cái này chỉ gãi ngứa làm nữ nhân có thai thì được chứ làm họ lêи đỉиɦ e là không thể nào, Yên Cơ thở dài nhìn Lữ Trinh Trinh nói:
“không lẽ vì chuyện đó em lại.. với nam nhân khác như thế sẽ làm Chiếm Minh đau khổ đấy”
Lữ Trinh Trinh lúc quan hệ với bạn trai, nàng hoàn toàn không có cảm xúc đến khi gặp và mây mưa với Triều Cát thì cảm xúc này thay đổi hoàn toàn tư tưởng, Lữ Trinh Trinh nhìn Yên Cơ thản nhiên nói:
“Ban đầu em nghĩ tìиɧ ɖu͙© chỉ là phụ, tình yêu mới quan trọng.. Qua nhiều lần ân ái với Chiếm Minh em không thể thỏa mãn được dục tình đến khi nam nhân ở đây làm em lêи đỉиɦ thỏa mãn được dục tình em mới hiểu ra một điều tìиɧ ɖu͙© giống linh hồn còn tình yêu tựa thân sát, nếu không thỏa mãn được tìиɧ ɖu͙© giống như cái sát không hồn, em không muốn như vậy.. Vì thế, chị yên tâm về Hoa Hạ em sẽ tìm cách chia tay Chiếm Minh sớm để không làm tổn thương anh ấy!!”
Yên Cơ sắc mặt chợt bừng tĩnh, cái so sánh này quả thật có đạo lý nam nữ yêu nhau nếu tìиɧ ɖu͙© không thăng hoa nhất là nữ nhân thì cho dù có tình yêu cũng giống như cái xác không có linh hồn, như vậy sống với nhau đâu còn ý nghĩa nữa. Yên Cơ trút bỏ được tâm trạng trĩu nặng, thấy lưới tất đen rách rưới nhìn Lữ Trinh Trinh nói nàng kéo váy lên khóa lại xong, nói:
“Lần cuối cùng chị nhắc nhở em nam nhân này lần sau có đi máy bay chung hãng là không để chuyện này xảy ra nữa, nếu không đừng trách chị vô tình!”
Lữ Trinh Trinh sắc mặt thay đổi, mặt vui vẻ cười gật đầu nhưng ở phòng nghỉ nơi Triều Cát đang ngồi cầm ly cà phê uống một ngụm cười tà: ‘Thái Tuyết Yên Cơ tên đẹp lắm, nếu có lần sau đi chung không phải Trinh Trinh nữa mà là em đấy Yên Cơ, haha"
Uống xong để ly cà phê xuống kệ, quay sang nhìn Chu Nhược Băng vẫn ngủ ngon lành đến lúc đánh thức nàng thức giấc rồi, Triều Cát vui vẻ cười nắm tay Chu Nhược Băng dùng linh lực hòa tan mê dược, gỡ bỏ phong ấn kinh mạch, mi mắt nàng hé mở nhìn xung quanh thấy Triều Cát đang nằm nghỉ ngơi nhưng bên hắn bỗng có mùi nữ nhân phản phất, Chu Nhược Băng nhíu mày không lẽ lúc nàng ngủ ai vào đây, nàng liếc qua nhìn ly trà sữa đang đặt trên kệ rồi liếc mắt nhìn hắn, đưa tay cầm ống hút uống thử xem như thế nào, sau ba phút vẫn bình thường ngạc nhiên hỏi:
“anh xã, sao bên anh có mùi lạ vậy?”
Triều Cát nhìn ly trà sữa trên tay Chu Nhược Băng cười tà với trí tuệ của nàng thế nào cũng kiểm tra lại thức uống, vì vậy hắn dùng linh lực vận công để cho thuốc mê đó bay lên một màu xanh lục thoát ra khỏi ly trà sữa mới đánh thức nàng dậy, bây giờ nghe nàng hỏi hắn cười vui vẻ nói:
“Anh đói bụng gọi hai cái bánh pizza, nữ tiếp viên giúp anh làm rồi mang đến nên để lại mùi á”
Chu Nhược Băng liếc hắn, hai cái bánh pizza nữ tiếp viên mang đến mà mùi hương nữ nhân còn nồng như vậy, ngửi lại Chu Nhược Băng nghe mùi quen quen cái mùi này nàng đã từng thưởng thức bằng miệng, đưa tay nhéo hắn hừ lạnh:
“Anh giỏi lắm, nói em biết trong lúc em ngủ hai người làm gì rồi, có quan hệ chưa!?”
Triều Cát không nghĩ mũi nữ nhân lại mẫn cảm đến thế, một cái sơ xuất nhỏ vậy mà Chu Nhược Băng cũng lần ra, hắn cười đưa miệng hôn vào má nàng, giọng diệu ngọt nói:
“không có quan hệ.. nữ tiếp viên chỉ dùng miệng làm anh sướиɠ, nếu làm chuyện đó em sẽ biết ngay á!”
Chu Nhược Băng nét mặt đã dịu xuống, ngẫm lại lời bào chữa của hắn cũng có phần đúng nếu hai người có quan hệ, chắc chắn lúc cao trào nữ nhân kia sẽ rêи ɾỉ khoái lạc nàng sẽ biết ngay. Vì vậy Chu Nhược Băng không đề cặp chuyện này nữa nhìn vào đồng hồ cũng gần đến Hàn Quốc, bên ngoài hai nữ tiếp viên gõ nhẹ cửa khi bước vào Lữ Trinh Trinh liếc qua thấy Chu Nhược Băng tĩnh giấc, quay mặt mỉm cười vui vẻ nhìn Triều Cát hướng dẫn hắn gắn dây an toàn chuẩn bị máy bay sắp hạ cánh, xong xuôi công việc Lữ Trinh Trinh liếc qua Chu Nhược Băng thấy nàng không để mắt tới bên này, lén lúc đưa tay nhéo vào nhũ hoa Triều Cát cười da^ʍ, đưa miệng kê sát tai hắn nhắc nhở:
“tối mai nhớ đến chỗ em cho anh bất ngờ đảm bảo anh sẽ rất thích đấy! Sướиɠ không thể tả luôn á! Hihi”