Mật Đào

Chương 2: Mộng xuân【H+】

Cậu đến phòng vệ sinh rửa tay sạch sẽ, thay bộ quần áo khác, cơ thể chợt ngồi sụp xuống chỗ cô vừa nằm la lết, ngẩn người.

Chung Ải xuống lầu lấy nước mới phát hiện Giang Hoàn đã về, thấy cậu ngồi chỗ đó, cô hơi mất tự nhiên nói: “Cháu về rồi hả, có đói bụng không? Có muốn dì nấu chút gì đó ăn khuya không?”

“Không cần đâu.” Lúc mở miệng, cậu mới nhận ra giọng mình đã khàn tiếng, thời kì vỡ giọng vẫn chưa kết thúc làm cậu cảm thấy giọng mình thật sự rất kì quái.

“Là bị cảm sao?” Chung Ải nghe cậu nói, hơi sửng sốt. Nghĩ đến đang giao mùa, có phải cậu bị cảm lạnh không. Cô bước lên trên hai bước, muốn sờ trán cậu.

Da thịt mềm mại mang theo mùi thơm thoang thoảng chạm vào trán cậu, Giang Hoàn chợt phản ứng đẩy tay Chung Ải ra.

Ly nước bị hất xuống dưới đất.

Không ngờ Giang Hoàn lại phản ứng lớn như vậy, Chung Ải vội nói: “Xin... Xin lỗi nhé, dì nghĩ cháu bị cảm….”

Nghe thấy có tiếng đổ vỡ, Giang Hiển vội vàng xuống lầu, bảo vệ Chung Ải, “Có chuyện gì thế hả!”

Chung Ải kéo Giang Hiển, ý bảo chú ý thái độ của anh.

Nhìn dáng vẻ hoảng sợ cuộn tròn trong lòng ngực ba mình của Chung Ải, Giang Hoàn ý thức được mình phản ứng quá độ, “Xin lỗi, áp lực học tập.” Sau khi nói câu này, cậu thành thật ngồi xổm xuống dọn dẹp ly nước.

“Để dì làm cho, cháu cẩn thận đứt tay.”

Chung Ải định đẩy Giang Hiển ra, nhưng Giang Hiển lại ôm càng chặt hơn.

“Để nó làm đi, là lỗi của thằng bé mà.”

Chung Ải lo lắng nhìn thoáng qua Giang Hoàn, Giang Hoàn gật đầu, cầm khăn giấy bọc lấy mảnh thủy tinh ném vào thùng rác, nhìn bóng dáng hai người lên lầu.

Lúc này mới phát hiện dươиɠ ѵậŧ mình lại cứng lên.

Chỉ vì cậu nhìn thấy cặp cú mềm mại và dấu hôn trên đó.

Nửa đêm, tiếng hít thở của thiếu niên dần nhanh hơn.

Trong đầu đều là hình ảnh Chung Ải bị mình đè dưới thân.

“A a a ~” Chân Chung Ải bị cậu ép thành hình chữ M, côn ŧᏂịŧ của cậu liên tục đâm chọc vào trong bướm nhỏ, kéo theo từng dòng chất lỏng chảy ra, theo chuyển động trên người, vυ' lớn cứ lắc qua lắc lại.

“Giang Hoàn, Giang Hoàn ~ hu hu ~”

“Sướиɠ không?” Cậu nhanh chóng đĩnh eo.

“Ưm, sướиɠ…… Tuyệt lắm, sướиɠ quá aaa……”

Mùi tanh trong phòng dần rõ ràng hơn, Giang Hoàn dứt khoát vào tắm nước lạnh, sau đó mới nằm lên giường.

“Hôm nay ba không tới được sao?” Giang Hoàn thấy Chung Ải mặc đồ công sở đến trường họp phụ huynh cho mình thì hơi ngạc nhiên.

“Là dì nên cháu mới thất vọng sao?”

Chung Ải nở nụ cười đưa cho cậu một ly trà sữa, “Ba cháu hôm nay đi công tác tới không được, dì tới thay, hy vọng bạn học Tiểu Hoàn của chúng ta đừng tức giận!”

“Không đâu……” Cậu cầm ly trà sữa uống hai ngụm, nhìn bộ vest trên người cô: “Có nóng không?”

“Vẫn ổn.” Cô dùng tay quạt quạt, “Bên trong là đai đeo, không cởi được.”

Giang Hoàn hơi sửng sốt, nhìn kỹ lại mới phát hiện là tơ lụa, loại mà dường như chỉ cần kéo một cái là có thể đứt đoạn.

“Hay cởi ra một lát, vào trong lớp lại mặc lại nhỉ?” Chung Ải lẩm bẩm, cởϊ áσ vest ra, lộ ra đai bọc ngực bên trong.

Giang Hoàn chuyển động yết hầu, cậu muốn vứt nó ra lập tức. Lúc này mới tới gần Chung Ải, nơi này là hoa viên nhỏ trong trường học, sẽ chẳng có phụ huynh nào tới cả.

“Cháu làm gì thế……”

Giang Hoàn bứt đai đeo của cô đi, thấy bên trong không mặc gì thì hưng phấn vô cùng. Cậu xoa nắn con thỏ bự trắng nõn kia, nắm lấy hạt đậu nhỏ nhét vào trong miệng cho đỡ khát, dường như có thể nút ra sữa.

Chung Ải muốn đẩy cậu ra, nhưng cuối cùng vẫn bất lực.

Cơ thể cô như một vũng nước, muốn cùng ra lại bị Giang Hoàn ôm lại.

“Ngọt quá.” Cậu vội càng xốc váy cô lên, thế mà ngay cả qυầи ɭóŧ cô cũng chẳng thèm mặc..

Cảm giác bạo ngược trong lòng Giang Hoàn lập tức dâng lên, “Em dâʍ đãиɠ đến thế hả?!” Còn chưa âu yếm gì mà bên trong hoa huyệt đã chảy đầy nước.

“Hu hu ……” Cậu bóρ ѵú làm cô không nói nên lời, huyệt nhỏ bị cọ vài cái, côn ŧᏂịŧ đã đâm vào trong.

Côn ŧᏂịŧ của cậu bị một lực nào đó mυ'ŧ rất chặt. Đến lúc chạm vào hoa tâm và xương mu, cậu vội cã thẳng lưng đâm mạnh. Bướm nhỏ của mẹ kế khít quá đi, nước nhiều như bị hư vòi vậy, cả côn ŧᏂịŧ của cậu bị hút đến mức suýt nữa bắn ra.

“Mẹ kế kẹp nhẹ chút nào.”

Mấy câu dâʍ đãиɠ này làm Chung Ải cảm thấy vô cùng thẹn thùng, ngược lại kẹp càng chặt hơn tựa như muốn dạy cho côn ŧᏂịŧ đang làm loạn bên trong một bài học.

Chặt đến mức hơi thở của cậu ngày càng dồn dập, bên tai là tiếng hít thở của nam sinh. Nghe thấy tiếng thở thô nặng kia, cô càng khát vọng quấn chân bên hông cậu, như muốn hùa theo đối phương.

Nhìn dáng vẻ nứиɠ l*и của mẹ kế, Giang Hoàn hưng phấn nâng mông cô lên, dùng sức cắm dươиɠ ѵậŧ vào trong, “Bướm nhỏ của mẹ kế nóng quá, nước cũng nhiều nữa.”

“Đừng... Đừng nói nữa, Hu hu……”

“Vì sao lại không được nói, đều là lời nói thật mà, mẹ kế kẹp chặt thật.”

“A a a ~” Cậu đột nhiên cắm vào sâu bên trong làm cô không nói nên lời.

Kɧoáı ©ảʍ ngập đầu ập tới, chuông báo thức chợt vang lên.

Trong quần ẩm ướt dính nhớp, hai mắt Giang Hoàn vô thức nhìn trần nhà thạch cao trên trần nhà, lặng im không nói lời nào.