Hoàng Kinh Thiên Hạ: Chí Tôn Tiểu Độc Phi

Chương 119: Tử Âm Trân Châu

"Các vị chính là Hoàng tộc của Hoàng Triều Thánh Nguyệt sao?" Tiên tử đang đạp trên mây mù nhẹ nhàng nói, thanh âm tựa như nước suối mát trong.

"Đúng vậy." Trong xe ngựa, Cơ Minh khẽ gật đầu.

"Mời các vị đi theo ta." Bạch y tiên tử không nói nhiều, đạp trên mây mù, ở phía trước dẫn đường.

"Rống." Con vật tương tự Kỳ Lân năm đầu gầm rú, kéo xe ngựa đi theo bạch y tiên tử.

"Ôi, thật xinh đẹp mà.” Nửa người Cơ Tiểu Hồ nhô ra ngoài xe ngựa, Huyễn Hư Phủ tạo thành từ mấy chục ngọn núi trôi nổi giữa không trung, bên trong ngọn núi chính ở chỗ này, hào quang bắn ra bốn phía, ba bước có một lầu các, năm bước một tòa lâu, đếm không hết tiên hạc bay xung quanh, giống như là một mảnh Thiên cung.

"Đồ quê mùa, có thể đừng ném đi thể diện của Hoàng Triều Thánh Nguyệt của chúng ta không?" Cơ Ngọc Nhi và Cơ Linh Tuyết đồng thời bất mãn, oán trách, cho dù bọn họ cũng chấn kinh không nhỏ, nhưng cũng chỉ một phen kinh hãi nho nhỏ ở trong lòng mà thôi, sẽ không giống Cơ Tiểu Hồ.

"Tiên hạc ở nơi này cũng không tồi, có thể đánh hai con đem nướng lên ăn." Hoàng Khinh Vãn bất thình lình thốt ra một câu. Mọi người nhất thời kinh hãi cái cằm đều sắp rơi mất.

"Thập Thất, ở trong Huyễn Hư Phủ không được nói lung tung." Cơ Minh trưng ra bộ dáng đại ca, mặt mũi tràn đầy nghiêm túc mà giáo huấn.

"Hết thảy sinh mệnh nơi này đều có linh tính, con tiên hạc bất kỳ đều là linh điểu cấp ba trở lên, nếu ngươi muốn tìm chết, cũng đừng kéo chúng ta theo." Vẻ mặt Cơ Linh Tuyết và Cơ Ngọc Nhi chán ghét. Duy chỉ có Cơ Bích Cầm coi như bình tĩnh, không nói thêm gì.

Bạch y tiên tử kia lại nhạt cười một tiếng, thái độ vô cùng nhu hòa, nói với Hoàng Khinh Vãn, "Tiên hạc nghe được có thể sẽ tức giận đó."

Ánh măt Hoàng Khinh Vãn giống như tia chiếu xạ, toàn bộ những nơi đi qua nàng đều soi chiếu tất cả, đánh giá những địa phương nào có bảo bối, trong lòng đã tính toán sau này lúc rời đi phải lấy hết, quét sạch tất cả.

Bạch y tiên dẫn họ đến một tiểu không đảo(*), mọi người ngồi trong xe Kỳ Lân một tháng, rốt cục lần thứ nhất hai chân được chạm đất.

(*)Đảo nhỏ lơ lửng trên không trung.

"Tiểu không đảo này tên là Thương Đảo, các ngươi ở chỗ này tạm thời, mấy ngày nữa, chờ tất cả những người cạnh tranh đều đến đông đủ, thì chính thức bắt đầu tranh tài, mời các vị chuẩn bị sẵn sàng." Bạch y tiên tử nhu hòa nói.

"Làm phiền tiên tử." Cơ Minh hướng bạch y tiên tử hơi hành lễ, coi như là lễ độ.

Bạch y tiên tử nhẹ nhàng cười một tiếng, ống tay áo vung lên, bước trên mây rời đi.

Trên Thương Đảo, linh khí bức người, cây cối xanh tươi, mấy ngôi nhà gỗ ẩn trên thảm cỏ, cực kỳ giống một chỗ thế ngoại đào nguyên(*).

Hoàng Khinh Vãn và Cơ Tiểu Hồ chọn một nhà gỗ nhỏ ở nơi vắng vẻ, bên ngoài nhà gỗ có một gốc cây hoa đào khổng lồ, lúc nào hoa đào cũng rơi xuống, tựa như ảo mộng.

Bọn người Cơ Minh chọn nơi ở cách họ rất xa.

Tâm tư bọn chúng khó dò, vốn định giải quyết hai tên phế vật này trên đường đi, nhưng không ngờ,hoàng hậu lại tặng Tử Âm Trân Châu cho họ ngay trước mặt, Tử Âm trân châu có sức phòng ngự mạnh mẽ, cho dù vương giả tới cũng chưa chắc làm cho nó vỡ nát.

Bọn chúng thì càng khỏi phải nói.

Đã như thế, vậy thì chó ngày đó bắt đầu chiến đấu, mượn tay người khác, diệt hai tên này!

Trong mấy ngày này, Hoàng Khinh Vãn cũng không lười biếng, ban ngày hấp thu linh lực vô tận của mặt trời, tiếp tục khuếch tán mặt trời nhỏ trong cơ thể, đêm tối buông xuống, lúc Thiên Vương Tinh và Thần Vương Tinh phủ xuống tia sáng trong trẻo, thân thể của nàng lại như một cái động không đáy, bắt đầu hấp thu hết thảy linh lực trên tiểu không đảo, dùng cái này cũng cố mệnh Tinh và mệnh Nguyệt trong cơ thể thêm vững chắc.

---

Chú thích:

(*) Điển tích Đào Nguyên: Vào niên hiệu Thái Nguyên 太元 triều Tấn, có một người ở Vũ Lăng 武陵, không biết tên họ là gì, sống bằng nghề đánh cá.

Một hôm, ông ta đến một khe suối để đánh cá, chèo thuyền men theo khe mà đi lên, chỉ thấy hai bên chim hót hoa thơm, cảnh sắc mê người, ông bị phong cảnh tuyệt đẹp này làm cho mê mẩn bất tri bất giác đi được rất xa. Bỗng nhiên, một rừng đào xuất hiện trước mặt. Men theo giòng nước mà đi, chỉ thấy hai bên bờ toàn cây đào, tuyệt nhiên không có một loại cây nào khác, hoa đào đang nở rộ. Người đánh cá vô cùng kinh ngạc, muốn đi đến tận cùng của rừng đào. Ông ta chèo thuyền đến tận đầu nguồn, nhìn thấy phía trước rừng đào có một ngọn núi, giữa núi có một khe hẹp, bên trong phảng phất ánh sáng. Người đánh cá vô cùng hiếu kì liền dừng thuyền, bước lên bờ nhắm khe hẹp mà đi tới.

Bước vào cửa khe, bên trong là một hang núi, chỗ vào vô cùng hẹp, chỉ vừa một người qua. Sau khi đi thêm vài chục bước, hang bỗng nhiên rộng lớn, ra khỏi hang, trước mặt là vùng đất bằng phẳng, nhà cửa khang trang. Nhìn kĩ, thấy ruộng đồng xanh tốt, còn có ao hồ xinh đẹp, nhà ở điểm xuyết thêm, chung quanh nhà là rừng dâu và rừng trúc. Đường bờ ruộng dọc ngang, các nhà cách nhau không xa, tiếng gà tiếng chó đều có thể nghe được.

Người đánh cá trước giờ chưa thấy một nơi nào đẹp như thế, bước tới thêm. Đến một nơi có nhà, nhìn y phục của trai gái đang mặc, thấy họ như ở một thế giới khác. Tóc của đều vàng, buông thả tự nhiên. Khuôn mặt của họ hiện rõ nét thuần phác, ung dung tự tại. Thấy người đánh cá từ bên ngoài tới, họ vô cùng kinh ngạc, liền hỏi từ đâu đến. Người đánh cá nhất nhất trả lời sự thực. Có người mời ông ta về nhà, bày rượu gϊếŧ gà chiêu đãi. Người trong làng nghe nói có người từ bên ngoài tới liền chạy đến xem.

Người trong làng nói với người đánh cá rằng, tổ tiên của họ vì lánh nạn đời Tần đã dẫn vợ con cùng với dân làng bỏ chạy đến đây, từ đó về sau chưa bao giờ đi ra bên ngoài, cũng không quan hệ với bên ngoài, họ sống một cuộc sống cách tuyệt với thế giới ngoài kia. Người trong làng hỏi người đánh cá đang là triều đại nào. Ông ta đáp rằng, hiện đang là đời Tấn. Họ nghe là đời Tấn , không biết là triều đại nào. Hoá ra, người ở đây chỉ biết có đời Tần, ngay cả đời Hán họ cũng không biết, đừng nói chi đến đời Nguỵ đời Tấn. Người đánh cá đem hết tình hình bên ngoài kể lại. Họ nghe xong đều cảm thán, liền lưu giữ người đánh cá ở lại thay nhau chiêu đãi.

Mấy ngày sau người đánh cá tạ từ ra về. Người trong làng nói ông ta rằng:

Tuyệt đối không được đem tình hình ở đây nói cho người bên ngoài biết.

Người đánh cá từ biệt, theo đường cũ quay về, trên đường đi qua ông đều đánh dấu. Sau khi về đến huyện, người đánh cá lập tức đi gặp Thái thú Lưu Hâm 刘歆, đem sự việc kể lại. Lưu Hâm lập tức sai người đi tìm, men theo kí hiệu mà người đánh cá đã để lại, nhưng không tìm thấy được.

(Theo Huỳnh Chương Hưng)