Một đêm trước khi đi, hiếm khi Khương Văn Tĩnh có một chút sến súa, kêu Hoàng Khinh Vãn và Cơ Tiểu Hồ lên trước mặt, một phen tạm biệt thật tốt.
Hoàng Khinh Vãn giương mắt nhìn thật sâu Khương Văn Tĩnh một chút, nửa năm qua này, nàng tập trung tinh thần về mặt tu luyện, không để ý đến tiểu nương thân, lần này sắp phải rời xa mới phát hiện, tiểu nương thân tiều tụy không ít, dường như quầng thâm trên mắt càng đậm hơn, nhìn không có tinh thần gì cả.
"Mẫu thân, sao lại thích ngủ như vậy?" Cuối cùng Hoàng Khinh Vãn cũng không yên lòng, ân cần hỏi han.
"Mẫu thân có thể có chuyện gì." Khương Văn Tĩnh cười khẽ hai tiếng, bàn tay ngọc nhẹ nhàng sờ lên tóc của nàng, "Cục cưng, trước mắt chuyến này đi Huyễn Hư Phủ, hung hiểm không biết, nhất định phải chiếu cố mình thật tốt, có biết không?"
Hoàng Khinh Vãn khẽ gật đầu, "Mẫu thân yên tâm."
Sau đó ánh mắt Khương Văn Tĩnh dừng lại trên người Cơ Tiểu Hồ, ánh mắt Cơ Tiểu Hồ nhìn nàng luôn luôn lo lắng, Khương Văn Tĩnh nhẹ nhàng gõ trán của hắn, "Bảo bối, không cần không nỡ rời xa mẫu thân như thế, mẫu thân đối với hai huynh muội các ngươi kỳ vọng rất cao đó."
"Vâng." Cơ Tiểu Hồ hiếm khi không nhiều lời, chỉ là trong đôi mắt to, mờ mịt nước mắt.
"Cục cưng, đi Huyễn Hư Phủ không được phép khi dễ tiểu thập lục, có biết không?" Khương Văn Tĩnh thủy chung có chút không yên lòng, lại dặn dò Hoàng Khinh Vãn một lần.
"Được." Hoàng Khinh Vãn luôn cảm thấy Khương Văn Tĩnh có chút kỳ lạ, nhưng lại không nói ra được đến cùng kỳ lạ ở chỗ nào, có lẽ trong khoảng thời gian này, nàng quá xem nhẹ tiểu nương thân này.
Vậy chờ nàng sau khi từ Huyễn Hư Phủ trở về, ở bên cạnh tiểu nương thân phụng dưỡng nàng thật tốt.
Ngày hôm đó chuẩn bị lên đường, Hoàng Triều Thánh Nguyệt bày ra khí thế lớn, năm con Kỳ Lân giống nhau kéo một chiếc xe ngựa bằng đồng, từ trên trời đáp xuống.
Hoàng chủ Thánh Nguyệt đích thân đưa tiễn năm người.
Tất cả Hoàng tộc hoàng triều Thánh Nguyệt đều ra đưa tiễn, ngay cả Tu Linh Sư và người bình thường bên ngoài hoàng cung, lúc này ánh mắt đều rơi vào năm người.
"Lần này tiến đến Huyễn Hư Phủ, thay mặt cho Hoàng Triều Thánh Nguyệt ta, bất kỳ lúc nào cũng không thể làm mất thể diện của Hoàng Triều Thánh Nguyệt." Đây là căn dặn duy nhất của hoàng chủ Thánh Nguyệt.
"Vâng, cẩn tuân hoàng chỉ." Bọn người Cơ Minh cung kính đáp.
Hoàng Khinh Vãn kéo Cơ Tiểu Hồ hướng Khương Văn Tĩnh và Khương Văn Tuấn tạm biệt.
"Hai bảo bối, lần này đi phải giữ gìn sức khỏe." Trong mắt Khương Văn Tĩnh ẩn giấu một phần không nỡ, ôm Hoàng Khinh Vãn và Cơ Tiểu Hồ hồi lâu mới buông tay ra.
"Mẫu thân, ngoan chờ ta trở lại." Lần này Hoàng Khinh Vãn kiêu ngạo hiếm thấy, nghiêm túc nói.
"Được." Khương Văn Tĩnh cười tươi như hoa.
"Mẫu thân, giữ gìn sức khỏe, Tiểu Hồ sẽ không để cho người có chuyện gì." Cơ Tiểu Hồ ở trong ngực Khương Văn Tĩnh dùng âm thanh chỉ có hai người nghe được nhỏ giọng nói.
"Được, mẫu thân tin tưởng con." Khương Văn Tĩnh ôn nhu mà cười, một đoàn hào quang màu tím đột ngột hiện ra trong tay, tự tay giao cho hai người họ, "Nếu đánh không lại phải bỏ chạy, không có cái gì so với sinh mệnh quan trọng hơn."
Vừa thấy được hạt châu màu tím kia, một đám Hoàng tộc đỏ ngầu cả mắt.
Đây chính là Tử Âm Trân Châu! Vô thượng bí bảo! Có được năng lực phòng ngự tuyệt đối mạnh mẽ, dù cho vương giả cũng không thể hủy diệt.
Hoàng hậu thật là ra tay hào phóng, vừa ra tay đã đem Tử Âm Trân Châu luôn hộ thể bên mình đưa ra ngoài.
"Tiểu Thập Thất, tiểu Thập Lục, nếu Huyễn Hư Phủ có ai dám khi dễ các ngươi, phải phát tín hiệu cho cữu cữu, cữu cữu một bàn tay chụp chết con rùa hắn!" Khương Văn Tuấn giao hai con hạc giấy giao Hoàng Khinh Vãn và Cơ Tiểu Hồ, tùy tiện nói ra.