Từ Thanh Nhận nói tiếp: “Sớm biết thân thể ngươi dâʍ ɭσạи như thế thì ta đã không cần lãng phí công sức rồi.”
Yên Thương Tầm mới tỉnh hồn từ đợt cao trào trước giờ chưa từng có, nghe được mấy lời hạ lưu của Từ Thanh Nhận, y không khỏi phẫn nộ: “Từ tướng quân có đứa con trai như người đúng là bại hoại gia phong!”
Từ Thanh Nhận không hề tức giận, trên giường cần gì phải tranh luận đúng sai, hắn sẽ cho y biết lợi hại ngay thôi. Vả lại chinh phục tính tình mạnh mẽ mới có cảm giác thành tựu.
“Xem ra thể lực Yên tướng quân không tồi, vậy chúng ta…” Âm thanh Từ Thanh Nhận lãnh khốc: “Tiếp tục đi.”
Tay chân hắn nhanh nhẹn cởϊ qυầи áo, mạnh bạo kéo bắp đùi Yên Thương Tầm về phía mình, trước sự kinh sợ của tiểu tướng quân, tàn nhẫn xuyên qua y.
“Rút ra ngoài… hức… đau… Từ Thanh Nhận… Ta muốn… ưm… gϊếŧ ngươi…” Yên Thương Tầm siết chặt ga trải giường, đốt ngón tay dùng sức đến tái nhợt, cứ như đang trải qua thống khổ cùng cực.
Từ Thanh Nhận đột ngột được hành lang mềm nóng bao bọc, hắn thở gấp, hoa huyệt tiểu tướng quân cắn thật chặt, hắn chỉ tiến vào một nửa đã không thể động đậy.
“Ngươi kẹp ta chặt quá, ta không ra được.” Từ Thanh Nhận nhẹ giọng dụ dỗ Yên Thương Tầm.
Yên Thương Tầm hung hăng trợn mắt, nhưng gương mặt ửng hồng và tròng mắt ướŧ áŧ ấy lại không đủ khí thế. Hai người giằng co một hồi, cuối cùng chấm dứt bằng việc tiểu tướng quân cắn môi cố gắng buông lỏng nữ huyệt.
Từ Thanh Nhận nhân cơ hội cắm một phát vào nơi dâʍ ŧᏂủy̠ tràn lan ấy, tiếng “phập” vang dội trong căn phòng yên tĩnh cực kỳ gây chú ý. Hắn bật một tiếng than thở đầy sảng khoái, đóa hoa nhỏ nhắn trơn trượt tự giác ngậm lấy cự vật to lớn, sự tương phản giữa thân thể đàn ông anh tuấn cương dương và hoa huyệt mềm mại non nớt đã kí©ɧ ŧɧí©ɧ Từ Thanh Nhận, làm hạ thân hắn lại phồng lớn thêm một vòng.
“Từ Thanh Nhận… Aa… Ngươi là đồ khốn kiếp!” Yên thương Tầm khàn giọng, khóe mắt điểm xuyến một giọt lệ trong suốt, vẫn mạnh miệng không chịu nhượng bộ.
Từ Thanh Nhận động eo để côn ŧᏂịŧ khuấy đảo trong huyệt, hoa huyệt tiểu tướng quân khe khẽ co rút, bị kéo giãn đến cực hạn, âm môi đầy đặn cưỡng chế mở ra, biến thành một lớp thịt mong mỏng mềm mềm, bọc dươиɠ ѵậŧ chặt kín kẽ.
Động tác của Từ Thanh Nhận không hề thô bạo, trái lại rất cẩn thận nghiến ép để tiểu tướng quân mau quên cơn đau xé rách, từ nơi sâu thẳm trong cơ thể dậy lên cơn ngứa khó nói thành lời.
Yên Thương Tầm thầm hận thân thể mình dâʍ đãиɠ, vì một người xa lạ chỉ mời gặp lần đầu gian da^ʍ mà nổi lên kɧoáı ©ảʍ.
Y cắn mạnh cánh tay, một mặt không khống chế nổi rên lên, một mặt hy vọng cảm giác đau có thể gọi thần trí y trở về. Ngay cả dưới tình huống thế này, y vẫn giữ vững sự kiêu ngạo và kháng cự trong thầm lặng.
Nhưng hiển nhiên y đã đánh giá cao bản thân, khi bàn tay thon dài của Từ Thanh Nhận ôm lấy dươиɠ ѵậŧ hơi ngẩng đầu và vuốt ve nó, thì thắt lưng dẻo dai của y lập tức cong lên, không thể ngừng cắn cánh tay đã rướm máu.
“Đừng chạm vào đó… ức… Buông ra… A…”
Móng tay cắt tỉa gọn gàng mô tả đường gân dọc theo hai túi lên đến qυყ đầυ, thủ pháp rất điêu luyện, làm thân thể cấm dục lâu ngày do chủ nhân không để ý đến đáp lại hết sức phấn khởi.
Từ Thanh Nhận buồn cười nhìn tiểu tướng quân quật cường nói “Buông ra”, thế mà lại đang di chuyển eo cọ dươиɠ ѵậŧ dưới háng vào tay mình, dáng vẻ dối lòng đó thật sự rất đáng yêu.
Sau khi Yên Thương Tầm đã thích ứng, hắn sẽ không tiếp tục nhẫn nại. Cặp chân thon dài được Từ Thanh Nhận gác lên vai, mở bung thật rộng, dươиɠ ѵậŧ dữ tợn điên cuồng thúc vào hoa huyệt, hung mãnh rút ra. Gần như mỗi lần đều lùi ra cả cây rồi tiến vào toàn bộ, mở mở đóng đóng làm thắt lưng Yên Thương Tầm mỏi nhừ.
Yên Thương Tầm muốn tránh dươиɠ ѵậŧ đưa sâu vào bên trong, nhưng thân thể càng giãy giụa tránh né lại càng nuốt Từ Thanh Nhận sâu hơn.
“Ưm… Aa…” Càng ngày càng nhiều rêи ɾỉ thoát ra, da thịt trắng bong nằm dưới khôi giáp suốt bao năm nhiễm phải tìиɧ ɖu͙© phấn hồng.
Y đột ngột bị hắn kéo đứng dậy, nặng nề ngồi lên cái món vũ khí sắc bén, Từ Thanh Nhận vươn tay sờ soạng hạ bộ hai người, ép Yên Thương Tầm nhìn ngón tay đầm đìa nước nôi ấy.
“Yên tướng quân giấu một nguồn suối ở chỗ này phải không, nước chảy đầy cả giường.” Từ Thanh Nhận làm bộ rất kinh ngạc.
Yên Thương Tầm vô cùng hưởng thụ sự nhục nhã trong lời hắn nói, một làn xuân thủy tuôn trào từ hoa huyệt co rút. Nghe Từ Thanh Nhận xúc động “Chậc chậc”, gương mặt Yên Thương Tầm lại nóng hơn.
“Muốn làm thì làm nhanh lên.” Từ Thanh Nhận nghe Yên Thương Tầm nói thật nhỏ.
Yên Thương Tầm chỉ muốn nhanh nhanh chấm dứt trận hành hạ này, lừa mình dối người cho rằng qua tối hôm nay y có thể quên hết mọi thứ, coi đó như là một cơn ác mộng, chưa từng xảy ra chuyện gì cả.
Tuy nhiên Từ Thanh Nhận cứ phải cố ý kéo y vào vực sâu du͙© vọиɠ, hắn rong ruổi trong huyệt non mềm nóng như lửa, đầu lưỡi liếʍ láp rái tai mắc cỡ đỏ bừng của y.
Yên Thương Tầm được hắn ôm lòng, vừa cúi đầu là có thể thấy hoa huyệt biến dạng đang ngoan ngoãn lấy lòng cây gậy thịt xâm hại người khác, chung quanh miệng huyệt mở bung đều là dâʍ ŧᏂủy̠ trong suốt bị ma sát thành bọt trắng. Y nhắm mắt không nhìn tới cái cảnh giao hợp dâʍ ɭσạи ấy, song không thể ngăn cản âm thanh thể xác va chạm vang dội và tiếng nước lép nhép khi đao thịt phá vỡ hang động.
Tựa như muốn hả giận, y cắn một cái lên bắp thịt bả vai cường tráng của hắn, Từ Thanh Nhận nhịn xuống không nói tiếng nào, rốt cuộc con mèo nhỏ không chịu nổi nữa mà cắn người.
Từ Thanh Nhận tàn bạo đâm thẳng, gặm mυ'ŧ đầy vết đỏ mập mờ trên cổ tiểu tướng quân, hắn gần như có thể tưởng tượng được ngày mai Yên Thương Tầm phải nghĩ hết cách kéo cao cổ áo sao cho bọn thuộc hạ không thấy dấu vết tình sự trên người mình.
“Da^ʍ huyệt tướng quân đói khát như thế, không biết ngày thường có ngứa hay không?” Hắn nhục nhã Yên Thương Tầm mà mặt chẳng đổi sắc: “Không lẽ ngươi lại chảy nước đầy quần trước mặt các binh sĩ, hay đã lén lút tự sờ?”
Hắn dùng đầu ngón tay bóp nhéo âʍ ѵậŧ sưng tấy của y: “Lúc ngươi cưỡi ngựa, nơi này có phải sẽ bị mài sưng phù lên không?”
“Câm, câm miệng!” Yên Thương Tầm không thể nhẫn nại được nữa, mắng hắn.
Từ Thanh Nhận đạt được ý nguyện thì cười khúc khích, hạ bộ chôn trong mật huyệt không thèm động đậy nữa.
Hắn sờ soạng cái nơi bị lạnh nhạt nãy giờ của tiểu tướng quân, dẫn dắt tay y phủ lên dươиɠ ѵậŧ chính mình: “Không khó chịu ư? Khó chịu thì tự sờ một cái đi.”
Yên Thương Tầm cũng kìm nén đến khó chịu, tủi thân căn môi tự vuốt ve dươиɠ ѵậŧ. Từ Thanh Nhận cũng nương theo tiết tấu đó mà di chuyển.
Ngay lúc hai người sắp đạt đến cực khoái, Từ Thanh Nhận đột ngột hỏi một câu: “Ngươi sẽ mang thai ư?”
Cái gì!?
“Không! Ngươi rút ra ngay! Đừng bắn vào…”
Đã quá muộn rồi, một đống tinh nóng phụt thẳng vào chỗ sâu trong thịt huyệt, Yên Thương Tầm thét lớn, cong eo bắn lên người cả hai, thậm chí còn dính một ít lên trên gương mặt trắng nõn của mình.