Yên Thương Tầm không biết Từ Thanh Nhận đã nổi ý xấu với y, chỉ nghĩ tiểu thiếu gia không biết thế nào là ép cung mới nói một câu đùa giỡn chứ không phải uy hϊếp.
Y hít sâu, bình tĩnh ôn hòa giải thích: “Nếu thiếu gia cảm thấy ta lấy đồ của thiếu tướng quân thì cứ báo lên cho tướng quân, xin ngài dùng quân quy giải quyết, nhưng phải có chứng cứ mới được. Đêm khuya tông cửa xông vào, thế là cực kỳ vô lý.”
Yên Thương Tầm nói năng quang minh chính đại, muốn âm thầm khép chân nhưng lại bị Từ Thanh Nhận tách ra. Từ Thanh Nhận chỉ thấy thú vị, nổi lên tâm tư trêu chọc, vẻ mặt thành thật nhìn y.
“Yên tướng quân, chỉ cần ta tìm được con dấu thì đó chính là chứng cứ tốt nhất.” Hắn nghiêng đầu nghĩ ngợi, lại liếc mắt về phía Yên Thương Tầm: “Món đồ trọng yếu như vậy chắc chắn phải để trong người.”
“Đừng…” Yên Thương Tầm vùng vẫy không có kết quả, đành trơ mắt nhìn bàn tay Từ Thanh Nhận càng ngày càng gần. Y giãy nảy giống như một con cá mắc cạn, vùng vẫy dữ dội làm Từ Thanh Nhận sợ hết hồn. Dù một người đàn ông giữ mình đến đâu đi nữa, thì cởϊ qυầи áo cũng không đến nổi phải bày bộ dạng liều mạng thế chứ.
“Trên người ta… Không có… Đừng.”
Lúc Từ Thanh Nhận xé nát vật che chắn cuối cùng, rốt cuộc Yên Thương Tầm cũng ngừng giãy giụa, y cố gắng khép hai chân như muốn che đậy thứ gì đó, tiếng nói mang theo chút van nài: “Đừng nhìn…”
Thú vị đây.
Từ Thanh Nhận vẫn ung dung dán mắt vào phong cảnh giữa đôi chân khép chặt, dưới vùng háng trần trụi là dươиɠ ѵậŧ không nặng không nhẹ, chỗ vốn nên là tinh hoàn lại bị thay thế bởi một đóa hoa mềm mại, màu hồng phấn nhàn nhạt ẩn hiện dưới lớp lôиɠ ʍυ thưa thớt, thấp thỏm co giật nhè nhẹ.
Bắp thịt Yên Thương Tầm vô thức run rẩy, ánh mắt đều tan rã, y định che giấu bí mật này cả đời, nhưng giờ đây đã bại lộ trước mắt người khác không giữ lại chút nào. Hiển nhiên y vẫn chưa nghĩ tới chuyện về sau sẽ càng điên cuồng.
“Yên tướng quân…” Từ Thanh Nhận nở nụ cười sâu xa.
“Làm ơn… Đừng nói ra.”
Yên Thương Tầm nhìn thẳng vào mắt hắn, chật vật nhả một câu từ trong cổ họng.
Đáp lại y chính là Từ Thanh Nhận cạy mở đôi chân, ngón tay dùng sức đâm vào hoa huyệt, hoa huyệt nhỏ hẹp khó khăn nuốt một ngón tay hắn, cho đến khi chạm vào lớp màng thì mới dừng lại.
Đột nhiên bị khuấy đảo, Yên Thương Tầm nháy mắt cong eo, một cơn xé rách thống khổ khiến mặt y trắng bệch, bất ngờ kêu đau. Y khϊếp sợ nhìn Từ Thanh Nhận, không hiểu tại sao hắn có thể làm chuyện khác người thế này.
Từ Thanh Nhận không đáp lại, chỉ tập trung hầu hạ hoa huyệt của tiểu tướng quân, hung hăng kéo âʍ ѵậŧ ra rồi buông tay để nó rụt lại, dẫn đến toàn thân Yên Thương Tầm run rẩy. Hắn trấn an bằng cách khẽ xoa, bên trong hoa huyệt dần dần ướŧ áŧ.
Từ Thanh Nhận dùng ngón tay có vết chai mỏng tách âm môi màu sắc xinh đẹp, đầu ngón tay vuốt nhẹ mấy cái trên âm môi làm cho nó hấp háy. Hai ngón tay hắn khép lại thọc thẳng vào âʍ đa͙σ, chà đạp thịt non dọc theo miệng huyệt. Cơn đau châm chích không biết đã kí©ɧ ŧɧí©ɧ chỗ sướиɠ nào của Yên tướng quân, bắp đùi Yên Thương Tầm căng cứng, đường nét cơ bụng lộ ra theo từng đợt hô hấp, bị mồ hôi thấm ướt lóng lánh.
“Chắc ta là người đầu tiên làm chuyện này với ngươi, đây cũng là lần đầu của tướng quân.” Từ Thanh cúi người thì thầm bên tai y: “Hãy để ta phá thân cho tướng quân nhé.”
“Cái gì? Không… Ngươi…” Yên Thương Tầm hốt hoảng lắc đầu, hai chân đạp tấm trải giường, lắc eo muốn tránh thoát.
Từ Thanh Nhận không chút lưu tình chọc một cái, máu trinh chảy xuống dọc kẽ ngón tay, từng giọt rơi lên ga giường sạch sẽ.
“Không! Đau quá… A.” Yên Thương Tầm vô lực nghểnh cổ hình thành một độ cong yếu ớt, Từ Thanh Nhận cắn nhẹ lên yết hầu y. Giờ phút này, tướng quân dù có bị thương thật nặng trên chiến trường cũng chưa từng kêu đau đang run lẩy bẩy.
Đau đớn xé rách ở chỗ ấy vô cùng rõ ràng, khiến Yến Thương Tầm nhận thức được mình đang bị một người đàn ông đâm rách lớp màng đại biểu cho sự trong trắng.
Hai ngón tay không ngừng ra vào dưới hạ thân, cảm giác căng trướng hòa lẫn với cơn đau, hiện giờ bản thân bị xâm phạm giống như một người phụ nữ khiến y thêm xấu hổ. Y không nhịn nỗi kẹp thật chặt hai chân ngăn cản động tác ngày càng thô bạo của hắn, tuy nhiên luôn bị hắn cường ngạnh kéo ra góc độ lớn hơn.
Dường như vào quá sâu, Yên Thương Tầm phát ra một tiếng rên mềm nhũn đột ngột không báo trước: “Ưm…” Sau khi phản ứng được y vội vàng cắn môi nuốt hết toàn bộ tiếng rêи ɾỉ, lúng túng hận không thể chui vào trong đất.
Ngày thường Yên Thương Tầm lạnh mặt lạnh lòng, cực kỳ giống một ngọn núi băng, bây giờ núi băng nhiễm phải tìиɧ ɖu͙© đỏ ửng, hòa tan thành nước xuân dính đầy tay Từ Thanh Nhận.
“Ngươi chảy nước.” Giọng điệu khẳng định tuyên bố y bị chơi tới động tình, ngay cả đằng trước cũng run rẩy đứng lên, dịch nhờn thấm ướt lỗ chuông.
“Không, rút ra ngoài… Ta là đàn ông… Đừng đùa nữa… A a.” Âm thanh nức nở khàn khàn khiến Từ Thanh Nhận hận không thể lập tức xuyên thẳng qua người đàn ông này, cᏂị©Ꮒ y khóc lóc, cᏂị©Ꮒ đến độ phía trước bắn không ra, van xin mình nhẹ một chút, rót đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào hai đóa hoa nhỏ rồi nó lại chảy xuống từ cửa hang không thể nào khép được. Nhưng mà lí trí vẫn ngăn cản hắn, chỗ đó quá nhỏ, còn là lần đầu, điều đó làm hắn sinh lòng thương tiếc.
“Ta chưa từng nói ngươi không phải đàn ông, nhưng chỗ này của ngươi…” Hắn cố ý khuấy mạnh phát ra tiếng nước dâʍ đãиɠ: “Như thể đang đòi thứ gì đó to hơn ngón tay.”
“Không, không.” Yên Thương Tầm mạnh miệng không buông, tuy nhiên khóe mắt đỏ bừng cùng đầṳ ѵú dựng đứng trước ngực đã bán đứng y, mồ hôi lạnh chảy đầy trán: “Tại sao… lại làm vậy với ta…”
Từ Thanh Nhận không định trả lời y, loay hoay tìm món đồ thích hợp, cuối cùng chọn trúng miếng ngọc bội bên hông. Đó là một miếng ngọc bội bạch ngọc hình tỳ hưu có hoa văn mây nước, điểm tô bằng sợi dây rua tua màu xanh biếc, bề rộng chừng ba ngón tay, hắn thô lỗ nhét vào da^ʍ huyệt của Yên Thương Tầm, đến tận khi tiến sâu vào trong con đường, rua tua rũ xuống trước cửa huyệt bị chơi đùa đỏ tấy trông thật đẹp mắt.
Yên Thương Tầm không hề thấy dễ chịu, đồ vật góc cạnh lạnh buốt nghiến qua điểm sướиɠ, đùi y mất khống chế co giật, theo bản năng khép kín nhưng hắn đã tuyệt tình đẩy ra, dẫn dắt sợi dây rút ra cắm vào.
“Ưm… hức… Dừng ư áh… Không chịu nổi…” Hai mươi mấy năm qua Yên Thương Tầm chưa bao giờ nhận được kɧoáı ©ảʍ như thế, bởi vì y chán ghét thân thể mình nên cả thủ da^ʍ cũng ít khi làm, y không thể thích ứng với kɧoáı ©ảʍ xa lạ, lắc eo muốn trốn chạy, cổ tay ứ đọng một vòng bầm tím, suýt nữa thì mài chảy máu. Song y không biết điều đó, nghĩ rằng y cũng không còn sức lực đâu mà giãy giụa, Từ Thanh Nhận dứt khoát cởi bỏ giam cầm.
Sau mấy chục cái rút ra cắm vào, Yên Thương Tầm đã chìm ngập trong kɧoáı ©ảʍ, hô hấp dồn dập mặt mũi đỏ bừng, hạ thân ngậm thật chặt miếng ngọc bội, nhất thời Từ Thanh Nhận không rút ra được, một lượng lớn chất lỏng tuôn trào, bị hoa huyệt khạc ra dính ướt đẫm ga giường. Vậy mà tiểu tướng quân lại lêи đỉиɦ bằng hoa huyệt đằng trước.
Sau khi lêи đỉиɦ, Yên Thương Tầm mất sức xụi lơ trên giường, Từ Thanh Nhận kéo miếng ngọc bội ném bên cạnh người y, dâʍ ɖị©ɧ trong cơ thể y chảy dọc xuống dây tua rua.
“Yên tướng quân, ngươi làm bẩn ngọc bội của ta rồi.”
Yên Thương Tầm không thể nói lời nào, cũng không còn sức để phản bác.