Họa Loạn Triều Đình

Chương 12: Đâm vào tử c*ng, Ŧiиɦ ᗪịƈɦ bị chặn không thể chảy ra

Từ Thanh Nhận nâng cằm Yên Thương Tầm lên đối mặt với mình, sau cao trào, tiểu tướng quân thay đổi bộ mặt lạnh lùng thường ngày, cặp mắt vô thần mất tiêu cự, đôi môi ửng đỏ bị hắn cắn sưng lên, mềm mềm cám dỗ Từ Thanh Nhận.

Từ Thanh Nhận như con sói đói đớp lấy bờ môi ấy, cướp đoạt không khí trong miệng Yên Thương Tầm.

Hôn? Đầu óc hỗn độn thoáng xẹt qua suy nghĩ ấy. Rõ ràng chỉ là trả thù và uy hϊếp, hắn cần gì phải dùng kiểu vuốt ve như tình nhân vậy chứ?

Y nghiêng đầu tránh né.

Lúc ở trên giường, Từ Thanh Nhận luôn cực kỳ bá đạo, hắn dùng sức nắm cằm y, liếʍ cắn đôi môi càng thêm sưng đỏ, ương ngạnh cạy mở khớp hàm.

Ban đầu Yên Thương Tầm còn có chút chống cự, về sau bởi vì nụ hôn kịch liệt mà mê mẩn, không thể tiếp tục kiên trì, ngoan ngoãn hiến dâng đầu lưỡi, mặc cho nó bị hút đến tê dại, vô lực nuốt nước miếng tiết ra lúc hai người triền miên. Quá nhiều nước miếng chảy xuống khóe môi hơi mở, tịch tụ một vũng ở chỗ lõm xuống giữa xương quai xanh.

Hoa huyệt vẫn trong dư âm cao trào vừa hút vừa co nhổ ra một ít dịch thể hồng hồng, Yên Thương Tầm sau khi tỉnh táo thì cố cong người đào móc tϊиɧ ɖϊ©h͙ dưới hạ thân. Y chưa từng đi khám đại phu, cũng không biết liệu mình có thể thụ thai giống phụ nữ hay không, vậy nên y không dám mạo hiểm.

Lỡ đâu…

Không, không có lỡ.

Từ Thanh Nhận đè tay y lại: “Đừng nóng vội, mọi chuyện vẫn chưa xong đâu.” Hắn đón nhận ánh mắt khϊếp sợ của Yên Thương Tầm: “Yên tướng quân chớ quên chính sự.”

“Là ta lấy con ấn, dù sao ngươi cũng đã thấy.” Yên Thương Tầm tuyệt vọng nhắm mắt: “Muốn chém muốn gϊếŧ gì tùy ngươi.”

“Là kẻ nào?” Từ Thanh Nhận thân mật tựa lên cần cổ y: “Kẻ nào muốn mạng đại ca ta?”

Không, không phải gã muốn mạng của Từ Thanh Tiêu. Môi Yên Thương Tầm lặng lẽ giật giật, song vẫn không nói ra.

“Gϊếŧ ta đi.”

“Không nói ư?” Từ Thanh Nhận híp híp đôi con ngươi đen trầm: “Vậy thì gϊếŧ thôi.”

Hắn cương ngạnh nâng thân thể mệt nhừ kia lên, đặt y quỳ sấp lên giường, bàn tay thì nắm đầu vai cố định thân trên, hạ bộ hung hăng đánh vào đóa hoa trơn trượt, làm nước bên trong văng tung tóe.

Từ nơi cổ họng y phát ra một tiếng rít thật dài, sảng khoái đột ngột và mạnh mẽ khiến y không tài nào suy nghĩ, chỉ biết há miệng thở dốc rêи ɾỉ theo từng cú thúc, ngón tay bấu víu ga trải giường, thân thể co giật từng cơn.

Hoa huyệt Yên Thương Tầm chắc vì nguyên nhân phát dục không hoàn toàn, nếu so với âʍ đa͙σ của con gái bình thường thì nó ngắn hơn một chút. Từ Thanh Nhận đã sớm phát hiện ra điểm này, nhưng do ngại tiểu huyệt y quá mềm mại nên không dám lỗ mãng. Bây giờ nơi đó của tiểu tướng quân đã được chơi mở ra, màu sắc xử nữ trắng trong đã biến thành đỏ thẫm dâʍ đãиɠ, âm môi sưng lên lật ra ngoài, hắn cũng không còn chú ý nhiều đến nó.

Phần đầu cây gậy thịt to lớn chẳng mấy chốc đã tìm được một lối đi hẹp hơn dưới sự điều khiến của Từ Thanh Nhận, hắn chỉ tính thăm dò nhẹ nhàng, song vừa chạm là mật huyệt tiểu tướng quân vặn xoắn lại chung một chỗ, so với lúc cao trào chỉ có hơn chứ không có kém.

“A…. nơi đó… Không được phép chạm vào… ưm… Ta không muốn…” Không biết Yên Thương Tầm lấy đâu ra sức giãy giụa, nhưng Từ Thanh Nhận lại áp chế dễ như trở bàn tay.

“Đây là đâu? Tử ©υиɠ?” Từ Thanh Nhận muốn thử chọc bung cửa vào kín mít ấy.

Yên Thương Tầm gần như không có cách nào trả lời hắn, cả người y căng cứng, nước miếng chảy ướt đẫm ga trải giường, cảm giác sợ hãi giống như bị bổ ra rốt cuộc đã đánh bại tướng quân bản tính quật cường.

Lần đầu tiên y van xin: “Đừng đi vào… A… Sâu quá… Ta chết mất…”

“Chuyện này sẽ không… gϊếŧ chết ngươi chứ?” Qυყ đầυ đầy đặn cuối cùng cũng cọ sát vào cái lỗ nhỏ bên trong huyệt đạo, phần đầu hình ô dù tiến vào khoảng tầm ba phân, tường thịt dây dưa bú ʍúŧ tính khí, làm da đầu Từ Thanh Nhận tê rần. Hắn thoái lui ra một chút, ngay sau đó lại va vào tử ©υиɠ mềm mại.

“Aa… ưm~… Không… muốn bị chọc thủng…” Yên Thương Tầm phát ra một tiếng thét chói tai đầy ắp thống khổ. Y liều mạng dùng cả tay chân bò về phía trước, một lần lại một lần phí công bị nắm mạnh eo kéo trở về.

Từ Thanh Nhận đóng cọc mãnh liệt không hề biết mệt mỏi, nhiều lần đâm đến miệng tử ©υиɠ, xúc cảm tựa nhung lụa khiến hắn sung sướиɠ dục tiên dục tử.

Đau nhức ở miệng huyệt lẫn với kɧoáı ©ảʍ chết người trào dâng, tiếng rên của Yên Thương Tầm hòa đầy âm mũi ngọt ngào. Tiểu tướng quân vốn một mực cố chấp không chịu kêu thành tiếng dường như đã được mở cái chốt nào đó, rêи ɾỉ kêu la không ngừng.

“Dừng lại… Ưm á… Chậm, chậm một chút… a~… Cầu xin ngươi…”

Yên Thương Tầm bị cᏂị©Ꮒ hoa cả mắt, dươиɠ ѵậŧ hết lần này đến lần khác đâm vào tử ©υиɠ, buộc y phải van nài không ngừng, tuy nhiên chẳng có tác dụng. Cảm giác căng trướng ê ẩm và du͙© vọиɠ bao trùm tướng quân quả quyết kiên nghị, ép bức vành mắt y đỏ hồng, nước mắt trào ra.

Từ Thanh Nhận nhìn gương mặt tiểu tướng quân vốn dĩ rất khí phách đang phủ đầy mồ hôi và nước mắt, dưới cơn du͙© vọиɠ to lớn toát ra vẻ yếu ớt mong manh, hắn hung tợn kéo đôi chân của y.

“A a… hưm… ưm a…” Một đoạn nhỏ đao thịt tiến thật sâu vào tử ©υиɠ mẫn cảm, một khi chạm vào thịt non nơi đó thì sẽ sinh ra kɧoáı ©ảʍ ngập đầu, Yên Thương Tầm đang nức nở cầu xin lập tức biến thành nghẹn ngào.

Trận hoan ái mang tên trừng phạt này dường như là vô tận, Yên Thương Tầm không thể nhớ nổi mình đã nói da^ʍ từ lãng ngữ gì trong lúc trầm trầm mê mê, đại khái là thật thoải mái, bỏ qua cho ta, sâu một chút các kiểu, tóm lại là những lời mà ngày thường dù có chết y cũng sẽ không nói ra.

Cuối cùng dươиɠ ѵậŧ sưng to đã lâu nảy lên mấy cái, vùi sâu ở trong da^ʍ huyệt, giữa tiếng kêu the thé đột ngột cất cao của Yên Thương Tầm mà bắn đầy một bụng.

Yên Thương Tầm vô lực ngã xuống giường, ngực phập phồng không ngừng, khai bao chính là giao hợp kịch kiệt đến mức tiêu hao hết sức lực, cả người mềm nhũn thành một bãi bùn nát.

Bởi vì bắn quá sâu, nhất thời tϊиɧ ɖϊ©h͙ không thể chảy xuống. Bụng dưới của Yên Thương Tầm hơi phồng lên, khiến Từ Thanh Nhận tò mò nhấn hai cái, người dưới thân lập tức phát ra vài tiếng hừ nhẹ vô nghĩa, bây giờ dâʍ ŧᏂủy̠ và tϊиɧ ɖϊ©h͙ mới từ từ chảy khỏi hoa huyệt bị nghiền nát bấy.

Từ Thanh Nhận lấy con dấu của Từ Thanh Tiêu ở trên đầu giường, nghênh ngang rời đi…….. Dĩ nhiên không có.

Nửa đêm trong quân doanh không có nước nóng, hắn giống như kẻ gian âm thầm lẻn vào phòng bếp, sợ khỏi lửa sẽ kéo người đến, vất vả lắm mới đun được nửa chậu nước nóng để Yên Thương Tầm và mình lau chùi thân thể.

Chuyện nào ra chuyện nấy, hắn cũng không đến nỗi làm khó Yên Thương Tầm ở mặt này. Huống chi… Lỡ y thật sự mang bầu con mình thì phải làm sao?

Yên Thương Tầm mơ màng mặc kệ Từ Thanh Nhận kéo căng hoa huyệt sưng đỏ, rửa ráy tϊиɧ ɖϊ©h͙ vẫn còn nằm trong cơ thể, qua quýt lau sơ người mình rồi dang tay ôm y nằm ngủ.

Một khắc trước khi cơn buồn ngủ ập đến, dường như y có nghe một câu nói: “Ngươi… làm việc… cho ai…”