“Đừng… Đừng nhìn.” Mạc Phong Thanh luống cuống trốn tránh ánh mắt Từ Thanh Nhận, tay đặt trước ngực che cũng không được mà không che cũng không được.
Mạc Phong Thanh bị Từ Thanh Nhận mượn cớ quần áo ướt để cởi hết sạch, rồi lau khô y như dê con ngon miệng chờ được thưởng thức. Tứ chi y thon dài cân đối, da thịt hàng năm được che bên dưới lớp áo ngoài to lớn nên trắng ngần nhẵn mịn, một chút cũng không giống người đàn ông đã ba mươi tuổi.
“Phu tử, người bày ra vẻ mặt thế này là muốn quyến rũ ta sao? Hay là nói ngươi đứng trước mặt học trò của mình đều lẳиɠ ɭơ như vậy.” Từ Thanh Nhận bước từng bước đến gần Mạc Phong Thanh, ép hắn không thể lui được nữa, đến lúc chạm vào cửa sổ đã được mở phân nửa mới thôi.
Mạc Phong Thanh xấu hổ nhìn hắn, trong lòng biết Từ Thanh Nhận già mồm át lẽ phải nhưng vẫn không nhịn được phản bác: “Ta chỉ có một học trò là ngươi, ta quyến rũ ngươi khi nào.”
Từ Thanh Nhận bị vẻ mặt ba phần quở trách, bảy phần tủi thân kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến phía dưới trướng đau, hận không thể lập tức xách thương ra trận.
Từ Thanh Nhận nắm chiếc eo thon của Mạc Phong Thanh xoay người y lại, để y vịn vào cửa sổ mân mê cánh mông. Sao phu tử có thể thuận theo chứ, cửa sổ vẫn đang mở một nửa, dù nó hướng về phía rừng trúc vắng vẻ, nhưng đường mòn ở đó chính là lối vào duy nhất.
Từ Thanh Nhận nhìn gò mông bởi vì Mạc Phong Thanh giãy giụa mà lắc lư không ngừng, hứng thú dâng cao vung tay tát một cái. Thân thể Mạc Phong Thanh hơi gầy, tuy nhiên cặp mông vểnh lên lại có được chút thịt, vung một tát xuống kí©ɧ ŧɧí©ɧ thịt mông trắng mềm dao động, lại bị Từ thiếu gia nổi lên tâm tư đùa bỡn chộp vào trong tay dùng sức nắn bóp, thịt mông nở nang tràn khỏi kẽ ngón tay, bị nhào nặn biến thành đủ loại hình dáng.
“Đừng bóp… kỳ lạ quá.”
Mạc Phong Thanh khe khẽ trách mắng.
Từ Thanh Nhận chơi đủ, thò tay cầm lấy thuốc mỡ được chuẩn bị sẵn bên cạnh, móc một chút đưa về phía giữa đùi phu tử, lỗ nhỏ đằng sau vừa được dâʍ ɭσạи đã hơi mềm xốp, thuận lợi nuốt hai ngón tay hắn.
Thuốc mỡ bị vách tường nóng bỏng ủ cho tan chảy, Từ Thanh Nhận mạnh mẽ khuấy động phát ra tiếng nước dính dớp da^ʍ dật. Hậu huyệt non mềm cắn chặt ngón tay hắn, khi hắn rút ra còn có một tiếng “phốc” vang dội.
Mạc Phong Thanh xấu hổ muốn chết, nhỏ giọng van xin Từ Thanh Nhận: “Ta có thể từ quan rời kinh, không để ngươi tiếp tục thấy mặt, nên đừng vậy nữa được không…”
Chưa dứt lời liền bị Từ Thanh Nhận bẻ cằm kiên quyết hôn lên, đầu lưỡi ngang ngạnh lướt qua mọi nơi trong miệng y, trêu chọc hàm dưới mẫn cảm.
Mạc Phong Thanh kêu vài tiếng nức nở yếu ớt, đầu lưỡi trúc trắc tránh né về sau, nhưng lại bị hắn cưỡng ép đá lưỡi, nước miếng theo cằm chảy xuống cần cổ xinh đẹp, cảnh sắc ướŧ áŧ.
Từ Thanh Nhận buông tha phu tử đã ngộp thở tới mặt mày đỏ bừng, nhẹ nhàng liếʍ láp cánh môi bị hắn chà đạp đỏ tươi, hiếm khi ôn hòa giải thích: “Không phải ta muốn nhục nhã người, chẳng qua dạy người làm một ít chuyện sung sướиɠ, phu tử hãy tin tưởng ta, người sẽ thoải mái.”
Không biết tại đầu óc thiếu dưỡng khí, ý thức không tỉnh táo hay tại giọng nói Từ Thanh Nhận quá mức đầu độc, Mạc Phong Thanh mơ mơ màng màng gật đầu.
Đến khi cự long nóng cháy để trước cửa huyệt thì y mới biết sợ, dù chậm tiêu đến đâu cũng phải biết Từ Thanh Nhận sẽ dùng vật kia của hắn chọc vào trong thân thể mình. Mạc Phong thanh nghiêng đầu định cầu xin hắn vài câu, ai ngờ vừa lúc nhìn thẳng vào tính khí dữ tợn dưới háng hắn, to dài dĩ nhiên khỏi phải nói, từng đường gân xanh nổi lên còn tỏ rõ chủ nhân nó đang có bao nhiêu hưng phấn.
“Không thể… Ta sẽ chết mất… Không vào được đâu.” Đây là ý nghĩ đầu tiên của Mạc Phong Thanh, y kháng cự đẩy l*иg ngực Từ Thanh Nhận, bị hắn bắt lấy tay ấn lên khung cửa sổ.
Dươиɠ ѵậŧ khó khăn chen chúc tiến lên, sau đó tuy chậm chạp nhưng rất kiên định cắm vào.
“A… Đau… ra… đi ra ngoài… Van xin ngươi… a.” Toàn thân phu tử run rẩy, thống khổ khi bị xuyên qua làm vành mắt y ửng đỏ, khớp ngón tay xiết song cửa đến trắng bệch.
Từ Thanh Nhận cũng không chịu nổi, huyệt non xoắn chặt khiến ăn hắn đau, nhưng cảm giác nóng bỏng ướŧ áŧ ấy lại không cho phép hắn bỏ đi ra.
“Ngoan… Một hồi sẽ dễ chịu…” Từ Thanh Nhận bày ra giọng điệu dụ dỗ trẻ con, một tay chà xát du͙© vọиɠ không có tinh thần của phu tử, kỹ xảo phong phú vỗ về nó đứng lên, một tay xoa bóp núʍ ѵú đỏ tươi dựng đứng, hoặc lôi kéo hoặc vuốt ve, trong chốc lát đầṳ ѵú đã trở nên cứng rắn như hòn đá nhỏ.
“Đừng… đừng sờ…” Mạc Phong Thanh đột nhiên cất cao giọng, thân thể run lẩy bẩy, lỗ nhỏ dưới kia lại ngậm côn ŧᏂịŧ sít sao.
Phản ứng của y có chút kịch liệt, giống như có thể chịu đựng Từ Thanh Nhận cưỡng bức và sỉ nhục, lại không thể chấp nhận chính mình đang động tình dưới thân học trò, thậm chí còn lộ rõ ra mặt. Cây đinh nóng rẫy nằm trong hậu huyệt như đang ghim y tại chỗ, chỉ hơi cử động là nhận ngay một trận đau đớn xé rách.
“Đã lâu rồi phu tử chưa phát tiết phải không, cứng rắn như vậy.”
Mặc dù đi trái với ý nguyện chủ nhân nó, nhưng khối thân thể cấm dục quá lâu đã không chịu nổi bất kỳ kɧıêυ ҡɧí©ɧ nào nữa, tính khí Mạc Phong Thanh yếu ớt đứng lên, chất lỏng trong suốt chảy ra từ chóp đỉnh, rất nhanh dưới sự vuốt ve của Từ Thanh Nhận vang lên tiếng nước xấu hổ.
Từ Thanh Nhận nắm vòng eo phu tử, đầu dựa trên bả vai y, hạ thân hời hợt đâm rút, huyệt nhỏ dường như quen thuộc với sự tồn tại của cự vật, rút ra chọc vào đã không còn trốn tránh. Mạc Phong Thanh nghe hắn kiềm chế tiếng hô hấp nặng nề, chẳng hiểu vì sao cõi lòng mềm nhũn, nhắm mắt cắn răng dùng cặp mông nở nang nhẹ nhàng ma sát thứ cương cứng dưới háng Từ Thanh Nhận.
Cử động này không khác gì đổ dầu vào lửa, ban đầu gậy thịt chỉ dám tiến vào một nửa, rốt cuộc không chút lưu tình đâm một cái, qυყ đầυ đầy đặn túy ý xỏ xuyên, rút ra cả cây lại đâm vào tận gốc.
“Không… sâu quá… Ư á… hỏng mất…” Mạc Phong Thanh có hối hận cũng không kịp, cổ y rướn cao, đôi môi bị giày xéo đỏ bừng khẽ nhếch, xúc cảm tê dại từ hậu huyệt bò lên xương sống, kɧoáı ©ảʍ xé người khiến đôi mắt Mạc Phong Thanh phủ lên một tầng sương, cơ thể nhuộm đỏ màu sắc dục, từng cú dập bất ngờ lại mãnh liệt làm y muốn phát điên.
Bị lấp đầy lúc cương cứng cùng sự sợ hãi lúc tiến đến chỗ sâu, hòa lẫn với trống rỗng khi rút ra và sự cọ sát nóng bỏng, không nói được là sung sướиɠ hay cảm giác gì, Mạc Phong Thanh đã hoàn toàn chìm đắm.
“Đừng… Ưm a… chậm một chút… Quá… quá nhanh…” Tiếng cầu xin tha thứ đều bị va chạm đến biến dạng, vách thịt co chặt gần như hoàn toàn mở ra, thắt lưng đập vào mông vang lên âm thanh “Bạch bạch”, còn có nước da^ʍ chảy đầy bị côn ŧᏂịŧ đâm chọc tràn ra tiếng động “Lép nhép” không dứt bên tai.
Thuốc mỡ dư thừa men theo khe hở bắp đùi trượt xuống cẳng chân, có lẽ còn lẫn thêm một vài dịch thể khác tuy nhiên không ai để ý đến chuyện này, huyệt thịt vừa mềm vừa nóng dây dưa với d**ng vật, mỗi một lần rút ra là luyến tiếc không thôi, một chút thịt non theo từng cú rút tràn ra rồi lại bị đâm trở về.
Hai chân Mạc Phong Thanh đã sớm đứng không vững, cánh tay cũng không có lực đỡ lấy thân thể, trong thoáng chốc y có loại ảo giác là côn ŧᏂịŧ đang chống đỡ thân thể mình.
“Thật sự… không chịu nổi… Van cầu ngươi… Chậm… Chậm lại.” Tiếng phu tử kêu có chút khàn khàn, mang âm mũi nồng nặc, nghe được một phần mềm yếu cùng lấy lòng.
Từ góc độ của Từ Thanh Nhận có thể thấy rõ khe mông phu tử, cự vật tím đỏ không ngừng ra vào, huyệt nhỏ bị đùa bỡn hiện lên màu sắc đỏ thẫm da^ʍ mỹ, tủi thân ngậm lấy tính khí to bự, kéo giãn không một nếp nhăn. Bắt đầu có dâʍ ɖị©ɧ tràn ra ngoài, hạ thân hai người một mảng nhầy nhụa. Từ Thanh Nhận dám cá hắn không bôi nhiều thuốc mỡ như vậy, còn nguồn gốc chất lỏng kia thì không cần nói cũng biết.
“Phu tử bị ta chơi chảy thật nhiều nước.” Từ Thanh Nhận cắn nhẹ dái tai đỏ muốn nhỏ máu của Mạc Phong Thanh, đầu lưỡi sắc tình bắt chước tư thế giao cấu đâm chọc ra vào lỗ tai y: “Có sướиɠ không?”
“Không… Ta không sướиɠ… Không sướиɠ…” Mạc Phong thanh như phát điên lắc đầu, từng giọt nước mắt nhục nhã chảy xuống.
“Không sướиɠ? Xem ra ta vẫn chưa đủ cố gắng!”
Giọng điệu xấu xa cứ như tuyên bố kết cục đáng thương của phu tử.