Họa Loạn Triều Đình

Chương 3: Cao trào thoải mái đến ngất đi

Mạc Phong Thanh cứ tưởng như vậy đã là cực hạn, cho đến khi Từ Thanh Nhận đâm đến chỗ đó.

“A… Không…” Y ngửa mặt lên, cổ hình thành một vòng cung yếu ớt đẹp đẽ, sống lưng nháy mắt cong lên, mông cũng vô thức nghênh tiếp dươиɠ ѵậŧ cắm vào.

Từ Thanh Nhận chỉ cảm thấy trong huyệt co rút dữ dội, thịt mềm lúc nhúc thỏa thích bao bọc côn ŧᏂịŧ, giống như thật nhiều cái miệng nhỏ thi nhau bú ʍúŧ. Hắn biết rằng đã tìm đúng chỗ, lập tức giơ thương đểu cáng nghiến qua chỗ đó nhiều lần.

“Tha cho ta đi… Thanh Nhận… Ư a… Nhẹ…” Kɧoáı ©ảʍ quá mức chết người, Mạc Phong Thanh cho rằng một giây kế tiếp mình sẽ bị cᏂị©Ꮒ tới mức ngất đi. Tính khí đằng trước hồi lâu không ai chăm sóc, lại còn vô liêm sỉ vểnh cao đầu, y muốn sờ phía trước một chút, ngặt nỗi hai tay đã bị người sau lưng ép xuống l*иg ngực.

Từ Thanh Nhận đột nhiên lên tiếng.

“Nhìn kìa, bên ngoài có người.” Lời Từ Thanh Nhận như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt Mạc Phong Thanh. Y cố gắng mở to đôi mắt mông lung đẫm lệ. Trúc xanh ngoài cửa sổ mờ mờ ảo ảo, đung đưa theo gió, hệt như có bóng người đang rình trộm trong rừng trúc.

“Có người… Mau… Mau buông ra.” Mạc Phong Thanh sốt ruột muốn khóc, vùng vẫy đứng dậy, đáng tiếc sức lực của y không lớn bằng Từ Thanh Nhận, nhẹ cứ tựa mèo con gãi ngứa.

“Có người thấy cũng tốt, để hắn nhìn xem phu tử bằng cách nào dụ dỗ học trò cắm vào lỗ đ*t, làm ra chuyện dâʍ ɭσạи bậc này.” Từ Thanh Nhận không có ý định buông tha y, chày lửa vẫn như cũ giã vào cái động tiêu hồn.

Mạc Phong Thanh sợ đến run run, tưởng tượng kẻ đó đã phát hiện hành vi của hai người bọn họ, dùng ánh mắt châm biếm lạnh lùng nhìn chằm chằm mình. Cảm nhận lưng bị vải vóc cọ sát nhắc nhở chính y đang không mảnh vải che thân, mà người phía sau chỉ cởi nửa cạp quần, vạt áo vén lên, từ ngoài cửa nhìn vào vẫn áo mũ chỉnh tề, càng thêm thấy mình phóng đãng, tuyệt vọng nhắm mắt không nhìn về phía cửa sổ nữa.

Từ Thanh Nhận cảm thấy thịt ruột bởi vì chủ nhân nó căng thẳng mà vặn xoắn lại, hắn hết sức hưởng thụ loại cảm giác côn th*t mạnh mẽ phá vỡ vách tường bên trong. Hận không thể xé người dưới thân ra rồi nuốt vào bụng, hắn đè chặt eo Mạc Phong Thanh nhanh chóng chuyển động, hung hăng tra tấn dương tâm nhạy cảm, kí©ɧ ŧɧí©ɧ phu tử khóc kêu thành tiếng.

“Kẻ đó đang đến đây.”

Đôi mắt Mạc Phong Thanh đột ngột trợn to nhưng lại mơ hồ không nhìn rõ cái gì, thân thể y co giật dữ dội, kɧoáı ©ảʍ trước sau đồng thời tấn công như bị phóng đại vô số lần, âm thanh duy nhất y có thể phát ra là tiếng nghẹn ngào, thịt ruột ngọ nguậy mang đến cho Từ Thanh Nhận không biết bao nhiêu là kɧoáı ©ảʍ.

Mạc Phong thanh bắn rồi.

Trên gương mặt phu tử vừa bắn xong mang theo mờ mịt sau cao trào, đợi một lát mới hoàn hồn lại, y khó tin nhìn bãi tinh trắng trên vách tường và song của sổ, trợn mắt một cái, ngất xỉu.

Lần này lại khổ Từ Thanh Nhận, hắn còn chưa bắn ra, nhưng cũng không cầm thú đến nỗi xuống tay với người hôn mê. Thôi coi như đã trừng phạt xong phu tử thích bắt nạt người, hắn qua quýt mấy cái kết thúc trận chiến.

Mạc Phong Thanh trời sinh thanh tú đoan chính, bây giờ mặt đầy nước mắt mệt mỏi nằm trong lòng Từ Thanh Nhận, vậy mà chọc người ta thương tiếc.

Từ Thanh Nhận dịu dàng mơn trớn gò má y.

Lúc Mạc Phong Thanh tỉnh lại thì đang ở phòng khách của phu tướng quân, có thể do quá mệt mỏi nên khi tỉnh dậy đã mặt trời đã lên cao ba sào. Trên người y mặc áo ngủ, hậu huy*t vẫn có cảm giác căng đau nhưng đã được bôi thuốc nhẹ nhàng khoan khoái. Trên bàn đặt quần áo hôm qua được giặc sạch hong khô, Mạc Phong Thanh đỡ mép giường khập khễnh bước tới cạnh bàn.

Cửa phòng chợt mở ra, tên đầu sỏ Từ thiếu gia bưng cái khay tiến vào: “Ăn miếng cháo đi, để lát nữa sẽ nguội mất.”

Mạc Phong Thanh nghiêng đầu không để ý tới hắn.

Từ Thanh Nhận xuất hiện trước mắt y cười lấy lòng: “Ta sai rồi, không có ai nhìn cả, ta lừa người đấy.”

Mạc Phong Thanh càng tức giận hơn. Y lảo đảo đứng lên muốn đi ra ngoài, bị Từ Thanh Nhận chặn đường.

“Ta đã nhờ người xin nghỉ cho ngươi, nếu không muốn ở lại nơi này, ăn cơm xong ta lập tức gọi người đưa ngươi trở về.”

Hiện tại Mạc Phong Thanh lĩnh một chức quan ngồi chơi xơi nước là biên soạn điển tịch, tuy không cần thượng triều nhưng mỗi ngày đều phải đến tàng thư các. Từ Thanh Nhận chu đáo đến vậy sao?

Y do dự mấy lần, cuối cùng mất tự nhiên ngồi xuống cạnh bàn, Từ Thanh Nhận bưng chén cháo, điệu bộ người không ăn ta vẫn cứ bưng. Không thể không nói gương mặt này của Từ Thanh Nhận quá mức lừa tình, sinh ra đã tuấn tú cao quý, lúc không cười thì rất nghiêm nghị, khóe mắt chân mày lộ ra một chút lạnh lùng, lúc cười thì lại ngã ngớn bất kham, có một loại phong tình câu dẫn. Giờ đây hắn đang nghiêm túc nhìn y, phảng phất khí thế nhϊếp người, khiến Mạc Phong Thanh không tự chủ nhận lấy chén.

Y mở cái miệng nhỏ bắt đầu nuốt cháo: “Lý do là gì?”

Từ Thanh Nhận cười đùa cợt nhã: “Bị học sinh ch*ch tới mức không xuống nổi giường, lý do này cũng được đó chứ.”

“Khụ khụ khụ.” Sắc mặt phu tử đỏ bừng, che miệng ho khan, bả vai đơn bạc run rẩy. Kẻ gây họa Từ Thanh Nhận tự biết không ổn, vội vàng đứng dậy vỗ lưng giúp y thuận khí.

“Phu tử mới tới bị Từ tiểu thiếu gia đẩy ngã xuống ao, không cẩn thận nhiễm phải phong hàn.” Đợi Mạc Phong thanh vất vả thở được, Từ Thanh Nhận mới mở miệng nói.

Mạc Phong thanh phức tạp nhìn hắn, thế này có khác nào chụp lên đầu bản thân cái tội danh độc ác đâu, mặc dù hắn thật sự làm nên chuyện cầm thú. Mọi người đều biết việc xấu loang lổ của Từ tiểu thiếu gia, tuy nhiên hắn không cần phải làm đến mức như vậy.

Mặc vào nho phục phiền phức, Mạc Phong thanh lại trở về với khí chất như trăng sáng, là phu tử phong thái lỗi lạc, chỉ có cánh môi hơi sưng cùng đuôi mắt đỏ bừng đã bán đứng y, để lộ nét lười biếng lúc sau tình sự.

Từ Thanh Nhận thật sự không làm khó y nữa, phái người đưa y đưa về nhà.

Mạc Phong Thanh nhọc nhằn xuống xe ngựa, khó tránh khỏi động đến mặt sau, phu từ hiếu thắng lại thanh cao cắn răng vờ như không có chuyện gì xảy ra, cố gắng xem nhẹ khác thường đằng sau, thả chậm bước chân hòng che giấu sự khác lạ của mình. Vừa vô đến cửa thì một bóng hình nho nhỏ như viên đạn lập tức nhào tới cụng vào ngực y.

“Á.” Y la lên một tiếng, ở góc tối lặng lẽ chống tay sau lưng, một tay khác kéo vai đứa nhỏ mềm mại trắng bóc trước mặt, nở nụ cười.

“Hạo Hiên có chuyện gì mà vui vẻ thế.”

Đứa nhỏ đưa con chuồn chuồn trúc lên giống như đang dâng vật quý: “Cha nhìn xem, là Thanh Nhận ca ca làm cho con!”

Ai?!

Bà vυ' bất đắc dĩ đuổi theo ôm Hạo Hiên từ trong ngực cha mình ra: “Chân lão gia bị thương, trước mắt cứ để bà vυ' ôm tiểu thiếu gia được không?”

“Cái gì?” Chân y bị thương sao y không biết?

“À.” Bà vυ' cười sang sảng, giải thích: “Hôm qua Từ tiểu thiếu gia có nhờ người tới báo, nói ngài vô tình trẹo chân, buổi tối sẽ nghỉ ngơi ở tướng quân phủ. Bữa nay hắn còn đặc biệt tới chơi với tiểu thiếu gia đến trưa, Từ thiếu gia không giống lời người ta nói chút nào.”

Mặt mày Mạc Phong Thanh lúc trắng lúc xanh, không nhìn ra vui giận, xoay người dặn dò bà vυ' chút chuyện rồi nói đi nghỉ ngơi.

“Đúng thật là lão gia trẹo chân không nhẹ.”

Bà vυ' cảm thán nhìn bóng lưng khập khễnh của Mạc Phong Thanh.