Nằm trên giường, Mai Phương trằn trọc không ngủ. Nàng tự hỏi lòng mình có phải là một người mẹ tốt? Nàng là một người vợ không chung thủy, cũng vì do ông chồng vô tâm. Nhưng làm một người mẹ không quan tâm đến con thì là chính bản thân nàng không tốt. Quả thật Minh Vương nói cũng có phần đúng. Lâu nay nàng ít quan tâm đến con gái, giận chồng nên nàng đi tìm vui bên ngoài, rồi do công việc mà không có thời gian tâm sự cùng con. Cũng may mắn là gặp được người quân tử như Minh Vương, nếu gặp mấy gã Sở Khanh khác thì con gái nàng đã trầm luân đến mức nào rồi. Xét tổng thể thì Minh Vương tuy không quá tốt lại hoa tâm nhưng hắn vẫn rất đàn ông a. Có trách nhiệm với lời nói, lại không bao giờ dùng quyền thế ép buộc người phụ nữ của hắn. Ngoài ra năng lực bản thân cũng rất mạnh mẽ và kỳ dị. Đôi khi Mai Phương thầm nghĩ không biết hắn có phải là dị nhân, người đột biến gen như trong mấy bộ phim nàng đã xem không? Nhưng quả thực ở bên hắn nàng rất an tâm, lại vui vẻ thoải mái và thường xuyên chìm trong những sướиɠ khoái hoan lạc. Cửa phòng ngủ lúc này khẽ mở ra, con gái nàng nhô đầu vào hỏi khẽ.
"Mẹ. Ngủ chưa vậy?"
"Ừ…có gì không con? Sao lại chưa ngủ à?"
Mai Anh nhanh nhẹn lách mình vào phòng, chốt cửa lại nàng leo lên giường cùng mẹ.
"Mẹ, cám ơn mẹ hôm nay đã không làm khó anh Minh Vương". Vòng tay ôm mẹ, Mai Anh khẽ nói.
"Ừm….thật ra cậu ấy cũng là người xuất sắc, chỉ là con còn quá nhỏ mà thôi, mẹ lo…." Mai Phương thở dài nói.
"Mẹ đừng lo lắng, anh ấy đối xử với con tốt lắm!".
"Hừ…tốt thật không? Vậy con cùng cậu ta đã làm chuyện kia chưa?" Mai Phương hơi tức giận hỏi.
"A….dạ…con….con….". Mai Anh sợ sệt, ấp úng trong miệng.
"Ài….cũng là mẹ không quan tâm đến con. Con lại không hiểu nhiều về cậu ta. Dễ bị cậu ta dụ dỗ cũng không sai". Mai Phương yêu thương vuốt mài tóc nàng mà than thở.
"Không phải. Là con tự nguyện. Quả thật trong tâm linh của con như khắc sâu hình bóng của anh ấy vậy. Con nói mẹ có thể không tin, nhưng con có thể cảm ứng được anh ấy dù ở rất xa. Mỗi lần ở cạnh anh ấy tâm hồn con như được sưởi ấm vậy, rất thoải mái và an tĩnh". Mai Anh lí nhí trong miệng nhưng rất kiên định nói.
"Kể mẹ nghe xem các con gặp gỡ như thế nào?"
Mai Anh kể cho mẹ nghe về lần đầu nàng được vị hiệp sĩ giấu thân phận cứu giúp, rồi chuyện ở phòng karaoke, rồi những buổi đi chơi cùng cô bạn Lan Anh, rồi những lúc tụ tập ở nhà hắn, cách hắn quan tâm chăm sóc và chiều chuộng cô. Nàng kể như si như mê, như đang xem lại đoạn phim tình cảm giữa nàng và Minh Vương. Mai Phương thầm than con gái đã lún quá sâu trong chuyện tình cảm với Minh Vương. Mà dù không lún sâu vào tình cảm thì nàng cũng không thoát khỏi làn quỷ khí kỳ dị như có như không đang vận chuyển trong cơ thể nàng. Mai Phương đã âm thầm chú tâm, thấy được con gái cũng có một tia quỷ khí trong người giống mình. Nàng biết cả về thể xác và tâm hồn, hai mẹ con nàng khó mà thoát khỏi tay Minh Vương. Thâm tâm nàng cũng gần như chấp nhận chuyện này rồi.
"Mẹ biết Minh Vương là một người xuất sắc. Một người xuất sắc như vậy thì không có người phụ nữ nào có thể giữ hắn làm của riêng được. Con nghĩ sao nếu Minh Vương có thêm những người phụ nữ khác ngoài con?" Mai Phương thẳng thắn hỏi con gái.
"A….điều này….con thực sự chưa nghĩ tới". Mai Anh bất ngờ khi mẹ hỏi như vậy.
Căn phòng lại chìm vào im lặng. Tưởng chừng như hai người đã chìm vào trong giấc ngủ. Nhưng một lúc thật lâu sau, tiếng Mai Anh lại khẽ khàng vang lên đầy kiên định.
"Chỉ cần anh ấy trong lòng luôn có con và yêu con, thì con cũng không ngại chia sẻ anh ấy với người phụ nữ khác".
Mai Phương cũng bất ngờ vì câu trả lời muộn của con gái. Bà mẹ không nói gì thêm, nằm mở mắt mơ mang, suy nghĩ mông lung. Đêm nay, lại là một đêm mất ngủ.
Minh Vương trở về biệt thự đã là hơn 22h30. Mọi người hình như đã ngủ hết. Cuộc gặp gỡ với gia đình Mai Phương và Mai Anh hắn cũng đã lường trước nên không có gì bất ngờ. Trước đây khi điều tra Mai Anh, hắn cũng có một phần tư liệu của gia đình cô bé. Hắn mỉm cười với suy nghĩ cùng làn thịt cả hai mẹ con nàng. Đi qua phòng bà Lý Lan, hắn chợt nhớ ra còn một mỹ phụ để mình trêu đùa.
Bà Lý Lan đang ngồi xem lại mấy bản kế hoạch và báo cáo kinh doanh bên Campuchia gửi về. Bỗng tiếng gõ cửa nhè nhẹ vang lên, tưởng Lý Mai qua kiếm mình có chuyện, bà đứng dậy mở cửa. Cửa vừa mở, một thân hình cao lớn nhanh nhẹn lách qua khe cửa, không cho bà kịp phản ứng mà vào. Minh Vương đẩy khép cửa lại, thuận tay bấm chốt rồi quay qua ôm lấy bà Lý Lan đang sửng sốt vào lòng.
"Dì Lan, con qua để dì hoàn thành nốt giao kèo giữa hai chúng ta đây. Dì yên tâm, muộn thế này chắc chắn sẽ không bị ai phá đám".
Bà Lý Lan giật mình vì sự táo bạo của Minh Vương, đêm tối như vậy mà hắn còn mò qua phòng mình. Tên này không biết có phải có sở thích bệnh hoạn, thích phụ nữ lớn tuổi hay không? Mà hắn liên tục nhắm vào nàng quấy rối thế này.
"A…cậu Vương….bây giờ…bây giờ không được. Đêm khuya rồi, không tiện đâu". Bà Lý Lan lắp bắp trả lời.
"Có gì mà không tiện? Lúc này càng yên tĩnh và không bị ai quấy rầy đó. Như lúc chiều, cháu đã sắp xuất ra rồi còn bị Lý Mai phá đám, thật là….". Minh Vương lẻo mép dụ dỗ. Hắn cố tình quên là lúc chiều hắn làm bà Lý Lan xuất khí trước.
"A…không được đâu…cậu Vương, để khi khác đi….hôm nay tôi mệt". Lý Lan thoái thác, cố gắng vùng ra khỏi vòng tay hắn.
"Dì à, bây giờ là tiện nhất đó. Dì được thoải mái, cháu cũng thoải mái nên dễ xuất lắm. Hiện tại không làm thì đợi lúc nào? Hay dì muốn hủy kèo?". Minh Vương khẽ xoa nắn ngực bà rồi ra sức dụ dỗ.
"A…ưm….vậy….cậu bỏ ra trước đi". Lý Lan đành chịu thua, tên nhóc này da mặt cũng thật dầy a.
Minh Vương nhanh nhẹn cởi bỏ quần áo, hắn thoát y với tốc độ tiệm cận tốc độ âm thanh. Nằm khỏa thân trên giường, hắn tỉnh bơ nói.
"Dì Lan nhanh nào, nãy đi với bạn gái mà cháu không được làm gì. Giờ đang hưng phấn quá, dì làm một chút là xong thôi".
Lý Lan già rồi mà gặp cảnh này cũng phải thẹn thùng. Nàng khẽ vén tóc qua bên tai rồi ngồi xuống giữa háng hắn. Dùng tay cầm con quái vật mềm mềm đang ủ rũ ngoẹo đầu sang một bên khẽ sóc nhẹ. Lạ thay, khúc thịt của hắn vừa gặp bàn tay mềm mại của bà liền dựng đứng lên như biểu tình.
"Đấy, dì thấy chưa. Cháu hứng lắm rồi dì bú nhanh đi cho cháu xuất". Minh Vương lại thúc giục.
Lý Lan cúi đầu, há miệng đớp khúc thịt thừa gân guốc đang nở to dần của hắn. Dù đi chơi cả buổi tối nhưng hạ bộ hắn vẫn thoang thoảng mùi thơm sữa tắm và mùi hương kí©ɧ ɖụ© nam tính của hormone. Lưỡi bà nhẹ nhàng mơn trớn cái đầu khấc ngậm trong miệng, chiếc lưỡi nhớp nháp đánh qua lại trên cái lỗ tiểu, rồi ấn đầu cho dươиɠ ѵậŧ chui sâu dần vào họng. Dươиɠ ѵậŧ của Minh Vương rất lớn nên bà chỉ có thể ngậm một nửa thân ©ôи ŧɧịt̠ ở trong miệng mà thôi, phần còn lại bà dùng tay nắm chặt rồi sục lên sục xuống. Ví quá lớn nên một vòng tay bà cũng không thể nắm trọn dươиɠ ѵậŧ của hắn.
"A…dì làm sướиɠ quá. Lên giường ngồi cho đỡ mỏi chân đi dì". Thấy Lý Lan đang nửa quỳ nửa ngồi dưới đất, Minh Vương lên tiếng.
Bà Lý Lan kiễng chân phía dưới cũng thấy mỏi, liền trèo lên giường mà nằm vuông góc với hắn, cúi đầu tiếp tục công việc.
Gần mười phút trôi qua, ©ôи ŧɧịt̠ cứng ngắc của Minh Vương vẫn đứng vững trước bàn tay mềm mại và cái lưỡi ướŧ áŧ của bà Lý Lan. Nó trơ trơ ra đó không chịu nhả khí. Kỳ lạ thay, bà Lý Lan lại không cảm thấy khó chịu, bà vẫn chăm chú làm công việc mà bà cho rằng đó là nhiệm vụ phải hoàn thành. Hay nói chính xác hơn thì bà đang thụ động hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ.
Bất ngờ bàn tay của Minh Vương luồn qua lớp áo thun đồ bộ mặc ở nhà của bà. Do chuẩn bị đi ngủ nên bà không mặc áo ngực a. Bàn tay to lớn của Minh Vương rất dễ dàng chiếm được cao điểm, thuận tay hắn bóp nhẹ mấy nhát.
"A…cậu làm gì vậy….bỏ ra". Bà Lý Lan giật mình, ngẩng đầu la khẽ.
"Ưm…nhanh….bú đi dì…cháu sắp ra". Minh Vương không để ý đến bà, tay còn lại khẽ nhấn đầu bà xuống mà thúc giục.
Lý Lan bất lực, thôi kệ, hắn đang hứng tình, làm nhanh cho xong nợ. Bà lại tiếp tục mở miệng liếʍ láp ©ôи ŧɧịt̠ gân guốc cứng đầu của hắn. Ngực bà bị Minh Vương tấn công mãnh liệt. Tay hắn như có mắt, linh tính vô cùng. Hai ngón tay khẽ vân vê núʍ ѵú đang dần săn cứng của bà, nó còn nhào nặn nhẹ nhàng như đang massage cho cả bầu vυ'. Bà Lý Lan run rẩy chịu đựng những kí©ɧ ŧɧí©ɧ của hắn. Bàn tay lớn của hắn hết công kích bộ ngực bên phải lại chuyển qua bộ ngực bên trái, chỉ với năm phút kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà bà Lý Lan như mê muội đi. Lúc hắn dịch đầu gần về phía hạ bộ của bà, bà cũng vô thức dịch chuyển theo.
Minh Vương dùng chân khí tụ lên ngón tay, nhẹ nhàng tách đũng quần thun của bà ra không một tiếng động. Sau đó hắn cong người, chui đầu vào khe hẹp giữa bụng của bà và mặt nệm, luồn vào giữa háng bà Lý Lan. Tất cả những thao tác được hắn làm rất trơn tru, nhanh gọn. Khi bà Lý Lan giật mình sực tỉnh thì miệng của hắn đã ngoạm lấy con sò lông của bà.
"A….đừng….Minh Vương….đừng mà….". Bà hồt hoảng kêu lên.
"Dì…bú nhanh….cháu ra rồi….nhanh lên a…" Minh Vương khẽ nhả âʍ ɦộ của bà ra rồi dồn dập nói. Hắn cũng hất mông lên phía trên, cho ©ôи ŧɧịt̠ đâm lung tung vào môi, vào mặt bà.
Thấy Minh Vương có vẻ hứng tình tột độ, gấp rút thúc giục. Bà Lý Lan lại há miệng cho ©ôи ŧɧịt̠ ở dưới đâm lên trúng miệng bà. Bà giữ nguyên đầu để hắn vừa hất mông ȶᏂασ vào miệng, vừa liếʍ l*и bà.