Minh Vương làm việc rất chuyên chú và cẩn thận. Hắn phối hợp thân thể cũng rất nhịp nhàng. Phía dưới, Minh Vương áp chặt miệng vào âʍ ɦộ bà, cái lưỡi nhám nhám của hắn khuấy động trong cái hang đỏ lòm, thấm đẫm dâʍ ŧᏂủy̠. Hắn dùng chân khí dồn xuống lưỡi, chiếc lưỡi như được tập luyện môn cử tạ, nó cứng ngắc và mở lớn ra thêm mấy vòng. Dùng sức, hắn chọc mạnh vào cái lỗ nhớp nháp nước da^ʍ gây ra tiếng "nhóp nhép nhóp nhép" khe khẽ. Bà Lý Lan nhả ©ôи ŧɧịt̠ hắn ra, gục đầu xuống dưới gốc ©ôи ŧɧịt̠ hắn mà thở hổn hển. Họng bà rên lên những tiếng "ư ử" nho nhỏ như đang cố kìm cơn sướиɠ khoái lại. Nhưng cơ thể đã phản bội lại bà. Sau vài phút, bà áp hẳn phần hạ thân xuống mặt hắn kệ cho hắn dùng lưỡi mặc sức công phá, khuấy động lỗ l*и bà. Nghiêng người, chu môi hôn hít và liếʍ láp thân ©ôи ŧɧịt̠ gân guốc, bà dùng tay sóc nhanh ©ôи ŧɧịt̠ của hắn. Bà muốn trong hoàn cảnh mờ ám và sặc mùi hương kí©ɧ ɖụ© như này làm hắn xuất khí thật nhanh.
Xin lỗi bà. Bà đang đối đầu với một vị Ma vương, mang dòng máu của Quỷ vương dâʍ ɖu͙©. Tính toán của bà sai ngay từ đầu rồi. Mấy phút sau, ©ôи ŧɧịt̠ của hắn vẫn hiên ngang chống đỡ những đợt kí©ɧ ŧɧí©ɧ dồn dập của bà. Nhưng ở phía dưới, âʍ ɦộ của bà đã không chống lại được cái lưỡi linh hoạt, xảo diệu và kì dị của hắn. Bà chỉ thấy như có một luồng điện chạy dọc sống lưng. Nó truyền từ âʍ ɦộ của bà lên đại não, sau đó được đại não cường điệu lên gấp chục lần rồi truyền lại xuống âʍ ɦộ. Máu toàn thân như dồn hết vào hai múi thịt đã căng phồng của bà. Những mảng lông l*и đen nhánh đã bết lại vì dâʍ ŧᏂủy̠ và nước miếng, chúng bám vào hai bên bẹn, bám vào các thớ thịt xung quanh cái khe l*и đỏ hỏn đang hé mở của bà.
Minh Vương cảm nhận cơ âʍ đa͙σ của bà Lý Lan đang thít chặt lại, nó như đang muốn cản trở và cắn nuốt chiếc lưỡi của hắn. Từng mảng nước nhờn trắng đυ.c chảy ra, tràn xuống miệng hắn. Hắn tham lam mυ'ŧ hết vào miệng, chiếc lưỡi như một vị tiểu chiến thần đứng thẳng hiên ngang, khuấy động trong lỗ l*и bà.
Bà Lý Lan rít khẽ vì lêи đỉиɦ sướиɠ khoái. Vậy là ngày hôm nay, bà được Minh Vương dùng tay và lưỡi làm lêи đỉиɦ hai lần rồi. Cảm giác đê mê khoái lạc lâu nay tưởng chừng như đã ngủ quên lại xuất hiện, nó ào ào đánh vào tâm hồn đã khô cằn của bà.
Minh Vương cảm nhận hơi thở nồng ấm của bà phả vào hạ bộ hắn, cùng với những tiếng thở hắt ra nặng nhọc. Lật bà nằm ngửa ra giường, Minh Vương lồm cồm bò dậy, tay hắn vẫn đang vuốt ve và day day hai mép thịt căng phồng của âʍ ɦộ bà. Bỗng nhiên bà Lý Lan ngồi dậy, hai mắt vô hồn thẫn thờ nhìn hắn. Sau đó bà chậm chạp lê bước vào phòng tắm. Bên ngoài phòng, Minh Vương ngoài tiếng nước chảy hắn còn thỉnh thoảng nghe thấy tiếng thút thít của bà.
Người phụ nữ lớn tuổi này có lẽ đã không kìm được cảm xúc của mình. Bà khóc vì số phận nghiệt ngã của mình. Bà khóc vì người chồng quá cố của mình. Bà khóc vì chính bản thân bà đã có những giây phút sa ngã buông thả với cậu nhóc đáng tuổi con mình. Bà đã thủ tiết 25 năm, vậy mà giờ đây khi thù của chồng chưa trả, bà lại đắm chìm trong cảm giác hoan ái, sự sung sướиɠ nguyên thủy của con người. Những giọt nước mắt tủi nhục, hối hận, cô đơn và bất lực cứ vậy tuôn rơi với những tiếng nấc lên nho nhỏ của người phụ nữ bạc mệnh.
Minh Vương mở cửa phòng tắm bước vào, cửa không khóa trong. Thấy bà Lý Lan đang đứng dưới vòi sen, hai tay bịt miệng khóc nức nở. Hắn nhẹ nhàng đi đến bên ba vận dụng kĩ năng Quỷ Nhãn để thôi miên, làm dịu nổi đau của bà.
"Dì Lan, sao lại phải tự làm mình khổ như vậy chứ? Ngoài thù hận ra, dì còn phải sống cho chính bản thân nữa, đúng không?" Minh Vương ôm lấy bà Lý Lan từ đằng sau, tiếp tục công cuộc dụ dỗ người mỹ phụ này.
"Huhuhu….Minh Vương, cậu tha cho tôi đi, cậu đi ra ngoài đi…." Bà Lý Lan chỉ thẫn thờ khóc và nức nở nói với Minh Vương.
"Dì thật sự vì người chồng đã chết mà hủy hoại bản thân, tâm lý luân lạc đến mức độ này sao? Dì không thấy dì ích kỷ à? Cha mẹ, anh chị em, người thân của dì cũng thương yêu dì, sao dì không nghĩ đến họ một chút? Dì sẵn sàng hy sinh tất cả, thanh xuân tuổi trẻ, kể cả thân xác và lòng tự trọng, rồi báo thù xong thì dì bám víu tiếp vào điều gì để tồn tại?"
"Đừng nói nữa….cậu Vương, xin cậu đừng nói nữa….rời khỏi đây đi". Bà Lý Lan nức nở thành tiếng, liên tục vùng vẩy muốn đẩy Minh Vương ra.
"Không! Hôm nay cháu phải nói hết. Dì đã trọn nghĩa tình với người chồng quá cố rồi. Hai mươi lăm năm qua dì đã vì ông ấy mà chịu tất cả những thiệt thòi trong cuộc đời này. Nếu ông ấy còn sống, chắc chắn cũng không muốn dì sống trong thù hận đau khổ như hiện tại. Nợ máu chắc chắn cháu sẽ giúp dì trả được, bây giờ dì phải sống cho chính bản thân mình. Dì không nghĩ đến bản thân thì phải nghĩ đến con trai dì chứ, dì không muốn tìm lại cậu ấy sao? Biết đâu đó, người con của dì cũng đang mong ngóng tìm lại cội nguồn của cậu ấy. Dì phải sống, sống thật tốt để còn cơ hội gặp lại cậu ấy, đúng không?". Minh Vương càng ôm chặt hơn bà Lý Lan, kĩ năng Quỷ Nhãn thôi miên nhẹ nhàng ve vuốt làm dịu tâm linh của bà.
Nghe Minh Vương nhắc đến người con trai thất lạc, bà Lý Lan nhưng bừng tỉnh. Bà không giãy giụa nữa, bà chỉ im lặng, hai hàng nước mắt vẫn chảy xuống gò má mịn màng của bà. Nhưng trong ánh mắt bà đã lóe lên những tia sáng, tia sáng của sự sống, tia sáng của hy vọng. Phải rồi, bà không thể sống mãi trong sự hận thù. Hận thù mang lại cho bà sức mạnh, nhưng cũng đem lại cho bà sự dằn vặt đau khổ. Bà cần phải kiên cường sống tiếp, không phải báo thù xong là bà đã hết mục tiêu trong cuộc sống. Bà cần tìm lại con trai bà, phải xem cuộc sống hiện tại của hắn có tốt không? Liệu hắn có đang oán thán người mẹ như bà đã lỡ làm thất lạc mất hắn hay không?
Con người là như vậy đấy. Khi đã không có mục đích sống thì tâm trạng luôn u ám chán nản, chỉ nhìn đời qua lăng kính xám xịt. Thậm chí còn không thiết tha với việc tồn tại trên đời. Trên thế giới, hàng ngày hàng giờ có rất nhiều vụ tự sát vì áp lực trong cuộc sống, vì mất đi mục đích sống, vì không còn mục tiêu để bám víu. Nhưng khi đã tìm kiếm được mục tiêu mới, con người họ lại như được rót vào một luồng năng lượng mạnh mẽ, kí©ɧ ŧɧí©ɧ tinh thần đã uể oải chán nản, bước tiếp trên con đường nhân sinh.
Bà Lý Lan đã động tâm. Dưới sự mê hoặc của Quỷ Nhãn và nỗi day dứt về đứa con làm bà bừng tỉnh. Đúng vậy, bà phải sống. Trước nay bà đã sống trong thù hận u ám, cuộc sống khắc khổ đơn điệu đã ám đen tâm trí của bà. Tận trong thâm tâm bà cảm thấy mình đã làm tròn nghĩa vụ với người chồng. Khi nào gϊếŧ được tên Kitha-Mengor Kosal Meaker và phá sập tập đoàn của hắn thì tâm kết của bà và người chồng đã khuất cũng sẽ được khai giải. Khẽ cựa mình quay người lại bà nhìn thẳng vào mắt Minh Vương mà nói:
"Minh Vương, cám ơn cậu đã động viên tôi. Tôi sẽ sống tiếp, sống thật tốt, sẽ không bạc đãi với bản thân và chím đắm trong thù hận nữa. Cám ơn cậu đã nhắc nhở tôi còn một người con trai, hắn chắc cũng đang mong ngóng tôi".
Hôn nhẹ lên môi của Minh Vương, bà nói tiếp:
"Hiện tại cảm xúc của tôi không được tốt, xin lỗi vì đã làm cậu phải lo lắng. Giờ tôi muốn yên tĩnh một chút. Cậu về phòng đi".
"Được, dì Lan. Hãy nhớ cháu sẽ luôn bên cạnh dì. Cuộc sống còn nhiều điều tốt đẹp đang chờ đợi dì ở phía trước, cháu sẽ luôn cùng đồng hành với dì để tìm kiếm lại những hạnh phúc mà dì đã bỏ qua". Hắn biết bà Lý Lan đã mở lòng, đã lung lay đạo tâm. Ít nhất bà không còn sống trong bóng đen thù hận nữa mà đã từ từ bước ra ngoài ánh sáng. Thế là đủ rồi, phải từ từ bóc hết những mảng xám u ám ra khỏi tâm hồn bà. Đó là cả một quá trình kí©ɧ ŧɧí©ɧ và thú vị. Minh Vương chính là đang hưởng thụ quá trình chinh phục, hắn không quan trọng kết quả.
Minh Vương đặt lên môi bà Lý Lan một nụ hôn, bà không chống trả đẩy ra và cũng không hưởng ứng. Chiếc lưỡi của Minh Vương dừng lại ngoài hàm răng đang khép chặt của bà. Hắn tham lam mυ'ŧ môi bà một chút rồi rời đi, dục tốc bất đạt a. Cứ từ từ rồi khoai sẽ nhừ!
.
Mời các bạn theo dõi thêm bộ truyện:" Đô Thị Da^ʍ Vương " trên cùng hệ thống s1apihd.com