Ông Lý càng nói nhiều, Kiều Nam chỉ cảm thấy càng nghe càng thấy quen tai, gãy hai chiếc xương sườn, một chiếc xương sườn suýt nữa cắm vào phổi.
Hóa ra đứa trẻ ở khu nhà bị đánh tàn phế ở kiếp trước, rồi chết trong đau đớn vì không có ai phát hiện để cứu chính là Chu Bảo Quốc?
Vào thời điểm này ở kiếp trước, Kiều Nam đã bỏ học đi làm rồi, khi cô quay về đã nghe thấy trong khu có một đứa trẻ bị người ta đánh chết và chết rất thảm.
Những người đó nhìn thấy đã đánh hỏng người rồi, cho dù người bị đánh rõ ràng vẫn còn một hơi thở, đám người gây sự đó đã bỏ lại cậu rồi trực tiếp bỏ chạy.
Khi người khác phát hiện, chuyện này đã qua được một đêm, đừng nói là cứu, thi thể đều đã lạnh rồi.
Vì chuyện này, sau đó Đinh Giai Di đều đưa Kiều Tử Khâm đi học.
Kiều Nam về nhà họ Kiều chưa được một ngày, sau khi Đinh Giai Di lấy được toàn bộ tiền lương, trực tiếp đuổi Kiều Nam về đi làm, Kiều Nam căn bản không kịp nghe người khác nói rõ chuyện này.
Cho nên trùng sinh kiếp này, Kiều Nam căn bản không nhớ chuyện này, càng không biết hóa ra đứa trẻ chết ở kiếp trước thực ra là cháu ngoại của ông Lý.
“Chính vì Bảo Quốc bị thương quá nặng, mấy ngày trước mới vượt qua giai đoạn nguy hiểm. Mặc dù hiện tại tình thần không được tốt lắm, nhưng đã tỉnh lại rồi. Nó còn nhỏ, bồi bổ nhiều là được rồi.”
Mấy ngày trước, người nhà họ Chu và nhà họ Lý đều rất đau lòng và lo lắng về tình trạng thương tích của Chu Bảo Quốc, khiến người ngã ngựa đổ.
Về phần ai đã cứu Chu Bảo Quốc, hai gia đình không có tâm tư để đi hỏi rõ.
Mới hôm qua, Chu Bảo Quốc không những tỉnh lại, mà còn có thể nói chuyện, nhà họ Lý và nhà họ Chu mới xem như yên tâm, lúc này mới nghĩ đến việc phải tạ ơn người đã cứu Chu Bảo Quốc.
Trước tiên nhà họ Chu và nhà họ Lý tìm đến hai người bảo vệ đã đưa Chu Bảo Quốc đến bệnh viện, muốn cảm ơn họ đàng hoàng.
Tuy nhiên bảo vệ cũng là quân nhân, tính tình trung thực, lâp tức nói rõ với nhà họ Chu và nhà họ Lý, chuyện của Chu Bảo Quốc là do một cô bé trong khu nhà phát hiện, cũng chính cô bé đó gọi họ tới, nên họ mới có thể cứu Chu Bảo Quốc.
Nói ra, người mà nhà họ Chu và nhà họ Lý thực sự phải cảm ơn phải là cô bé này.
Nhà họ Chu và nhà họ Lý nghe ngóng một lần nữa mới biết người đã cứu Chu Bảo Quốc là Kiều Nam, là con gái của Kiều Đống Lương.
Trong chốc lát, người ngập tràn an ủi đương nhiên phải kể đến ông Lý.
“Ông Lý luôn cảm thấy tiếc nuối về chuyện của Kiều Đống Lương, không ngờ đi một vòng, con gái út của Kiều Đống Lương đã cứu cháu ngoại duy nhất của mình.
“Tiểu Kiều, cháu đừng chê chú Lý đến muộn. Nam Nam nhà cháu đã cứu Bảo Quốc, nhà họ Lý và nhà họ Chu chúng ta nợ nhà các cháu một ân tình.”
Ông Lý chân thành nói.
Năm đó ông cụ giúp đỡ Kiều Đống Lương, đó là vì nể mặt bạn cũ, chỉ dựa vào tình cảm đơn thuần, nhưng bây giờ, Kiều Nam đã có ơn cứu mạng với Chu Bảo Quốc, tình cảm này đã lớn rồi.
Từ nay về sau, Kiều Đống Lương không những không còn nợ nhà họ Lý, mà như lời ông Lý đã nói, ngược lại nhà họ Lý và nhà họ Chu đã nợ nhà họ Kiều một ân tình.
“Chú Lý, người một nhà đừng nói lời hai nhà. Nếu không có chú, cháu ccungx không thể có ngày hôm nay. Đây là việc Nam Nam nên làm, cho dù người được cứu có phải là Bảo Quốc hay không, Nam Nam gặp chuyện như vậy, chắc chắn không thể không quan tâm, cho nên chú Lý chú đừng nghĩ quá nhiều.”
Kiều Đống Lương lập tức thẳng lưng lên, trong ánh mắt nhìn Kiều Nam tràn đầy tư hào và vui mừng.
“Đúng vậy.” Ông Lý mỉm cười, Tiểu Kiều trước giờ không phải là một người mang ơn để cầu báo đáp: “Tiểu Kiều, cháu thực sự đã nuôi được một cô con gái tốt, đáng, đáng lắm!”
Kiều Đống Lương giải ngũ vì Kiều Nam, ông Lý từng không rõ, cũng không hiểu, nhưng bây giờ đã hoàn toàn ủng hộ.