Nếu như năm đó, Kiều Đống Lương không muốn sinh đứa thứ hai, bây giờ vẫn là quân nhân trong quân đội, cho dù Kiều Đống Lương có tiền đồ như nào, lần này cháu ngoại gặp chuyện, còn có ai xuất hiện cứu cháu ngoại?
Ông Lý cũng là một người bình thường, có thiên vị, ông cụ đương nhiên cảm thấy cục diện trước mặt là hoàn hảo nhất.
“Chú Lý, cháu cũng cảm thấy đáng.” Kiều Đống Lương kiên định đáp.
Thấy ông Lý hết lời khen ngợi Kiều Nam, ánh mắt nhìn Kiều Nam giống như nhìn cháu gái ruột của mình, trong lòng Kiều Tử Khâm vô cùng hoảng hốt.
Kiều Nam chẳng qua chỉ gọi người, rõ ràng là người khác đưa Chu Bảo Quốc vào bệnh viện, Kiều Nam làm gì có công lao lớn như vậy.
Kiều Tử Kham dám nghĩ như vậy, nhưng không dám nói ra suy nghĩ của mình trước mặt nhiều người như vậy, Kiều Tử Khâm tỏ vẻ lo lắng: “Ông Lý, vậy em Bảo Quốc bây giờ sao rồi ạ?”
“Để an toàn, chắc còn phải nằm viện gần nửa tháng nữa. Mọi người đều nói tổn thương gân cốt phải mất một trăm ngày, hiện tại ông không lo những chuyện khác, việc học của Bảo Quốc thực sự khiến ông đau đầu.” Nhắc đến cháu ngoại, hiện tại ông Lý vừa yêu vừa hận.
Trải qua sinh tử, có một số trở ngại, ông Lý vẫn cố gắng khắc phục, nhìn thẳng vào cháu ngoại Chu Bảo Quốc này.
Tuy nhiên Chu Bảo Quốc không học giỏi, hai năm đầu cấp hai căn bản không học hành đàng hoàng.
Nếu không phải Chu Bảo Quốc thường xuyên trốn học, đắc tội với những người đó thì cũng không đến mức gặp tội nghiệt này.
Khi cháu ngoại xuất viện, bốn tháng của một học kỳ đã mất một phần tư rồi, ông cụ không thể trơ mắt nhìn cháu ngoại tùy tiện giả mạo một cái bằng cấp hai, sau ra đi ra ngoài xã hội làm một người mù chữ sao?
Nghĩ đến việc lúc con gái còn sống, rõ ràng rất thông minh, học cái gì cũng nhanh, lúc đi học thì thành tích lại càng xuất sắc.
Tại sao cô con gái chỗ nào cũng tốt lại sinh ra một đứa cháu ngoại kém cỏi như vậy chứ?
Nghĩ đến đây, ông Lý trực tiếp biểu thị, chắc chắn là gen của nhà họ Chu bọn họ không tốt, làm liên lụy đến gen của nhà họ Lý bọn họ.
Tâm trí Kiều Tử Khâm dao động, không thể tự chủ nói một câu: “Ông Lý, cháu vừa tốt nghiệp cấp hai, hay là có thời gian rảnh cháu đến phụ đạo bài tập cho em Bảo Quốc?”
Nhà họ Lý và nhà họ Chu là gia đình như thế nào, nếu cô ta có thể quan hệ tốt với Chu Bảo Quốc, nhà họ Lý và nhà họ Chu tùy tiện giúp đỡ cô ta mấy phần, cô ta còn cần phải lo lắng cho tương lai của mình sao?
Chỉ cần nhà họ Lý và nhà họ Chu động vài ngón tay là có thể sắp xếp cho cô ta một công việc rất tốt, cái gì mà phải học giỏi, tương lai mới có tiền đồ, những cái đó đều là lời mà những người không có bối cảnh gia đình và thực lực mới nói.
Chỉ cần có cửa, cô ta một chữ không biết, cũng có thể có công việc tốt như thường.
“Cháu và em Bảo Quốc trạc tuổi nhau, cháu chắc chắn có thể trò chuyện được với cậu ấy.”
Nghe thấy lời này của Kiều Tử Khâm, Kiều Nam không thể tưởng tượng nổi trừng mắt, nhìn Kiều Tử Khâm, rốt cuộc Kiều Tử Khâm lấy đâu ra mặt mũi như vậy mà nói lời này, không sợ dẫn người ta đi sai đường sao?
Đinh Giai Di vẫn chưa nhạn ra trong lời nói của Kiều Tử Khâm có chỗ nào không đúng vẫn khá đắc ý: “Chú Lý, Tử Khâm nhà cháu không có ưu điểm nào khác, chính là biết nhẫn nại, rất biết cánh dỗ dành chăm trẻ con. Cháu nghĩ nếu Bảo Quốc có một người chị chăm sóc, cậu ấy nhất định sẽ thích. Dù sao Tử Khâm cũng học cấp ba rồi, nội dung của cấp hai vẫn có thể dạy được.”
Ông Lý nhìn Đinh Giai Di một cái, sau đó cười với Kiều Đống Lương: “Tiểu Kiều à, cách này rất hay, nhưng không phải là Nam Nam và Bảo Quốc là bạn cùng lớp, còn lại bạn cùng bàn sao? Có thể để Nam Nam giúp Bảo Quốc không?”