Editor: 甘柑
Ở vùng ngoại ô xa xôi, dọc theo con đường với những ngọn đèn rải rác, thỉnh thoảng sáng lên một vùng, ánh sáng màu cam mờ ảo chiếu lên mặt tuyết vẫn còn chưa tan đi, xa xa những bóng cây đang đung đưa trong gió, im ắng lại hoang vu.
Hơi thở hóa thành làn sương trắng, trong cơn gió lạnh thấu xương dần hóa vào hư vô.
Tư Sênh kéo áo khoác vào kỹ hơn, nhanh chân đi về phía xe bảo mẫu.
Bên cạnh xe có một khoảng trống, ở đó đặt một chiếc bàn nhỏ với những món ăn phong phú thịnh soạn, chỉ có Trình Du Nhiên và Kiều Nhất Lâm đang ngồi ở đây.
Kiều Nhất Lâm đang tích cực gắp đồ ăn cho Trình Du Nhiên, nhìn thấy Tư Sênh đi đến, sắc mặt hơi đen đi, cảm giác hơi khó chịu, lại ném cho cô một ánh mắt kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
“Chìa khóa xe.” Đi đến bên cạnh Trình Du Nhiên, Tư Sênh nhẹ như gió ném ra ba chữ từ trong miệng.
Trình Du nhiên sửng sốt, hỏi: “Làm sao vậy?”
“Không có cơm hộp, lái xe đi ăn tối.”
“……”
Trình Du Nhiên nhìn về phía Kiều Nhất Lâm.
Kiều Nhất Lâm quay đầu đi, cảm thấy vô cùng chột dạ.
Một bên là người cô ta hiện tại phải dựa vào, một bên là người cô ta sau này sẽ dựa vào, Trình Du Nhiên rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan. Nhưng Tư Sênh làm việc quá cứng ngắc, thủ đoạn trực tiếp, cô ta sợ Tư Sênh sẽ gây chuyện phiền phức, suy đi nghĩ lại một hồi lâu, cô ta lấy chìa khóa xe ra đưa cho Tư Sênh.
“Đi sớm về sớm.”
Nghe thấy thế, Kiều Nhất Lâm trừng mắt nhìn qua, không thể nào tin nổi nói: “Du Nhiên tỷ, cô ta là trợ lý của chị, đáng lẽ phải giúp chị làm tất cả mọi chuyện, chị có phải là quá dung túng cô ta rồi hay không?”
Chìa khóa rơi vào trong tay, Tư Sênh rũ mắt liếc anh ta, nhàn nhạt bổ sung: “Tạm thời là trợ lý, ngày kia tôi sẽ rời đi.”
“……”
Từ chức là có thể làm việc biếng nhác hả?
Kiều Nhất Lâm tức giận đến nghiến răng, hoàn thoàn quên mất rằng mình cũng chính là một tên làm việc biếng nhác, không những thứ lại còn đứng top 1.
“Một lúc nữa tôi còn phải quay phim, cũng không có chuyện gì khác nữa.” Trình Du Nhiên ra mặt hòa hoãn bầu không khí, trên mặt mang theo nụ cười, “Nhất Lâm, để cô ấy đi đi.”
Trộm gà không thành còn mất thêm nắm gạo, trong lòng Kiều Nhất Lâm cảm thấy vô cùng đau đớn, nhưng Trình Du Nhiên cũng đã lên tiếng, anh ta cũng không thể tiếp tục so đo.
Tư Sênh cười nhẹ một tiếng, quay người đi về phía xe bảo mẫu.
Chìa khóa xe bị xoay quanh ngón tay tạo ra những âm thanh leng keng giòn tan, trong không gian an tĩnh và hoang vắng trở nên đặc biệt chói tai.
Vào khoảnh khắc Tư Sênh kéo cửa xe, Kiều Nhất Lâm chợt phản ứng lại, mắt trừng lớn quét đến phía cô, “Cô cố ý?”
Anh ta cố ý chơi xấu không để cho cô dễ dàng ăn được cơm. Cô liền đến tìm Trình Du Nhiên, ở ngay trước mặt hắn muốn lấy chìa khóa, lái xe đi ăn cơm tối.
Tư Sênh hơi dừng lại một chút, khẽ nghiêng người qua, cơn gió thổi tung mái tóc của cô, dưới ánh đèn vàng mờ ảo, cô để lộ ra một nụ cười nhẹ nhàng lại ngạo nghễ, “Làm sao, không phải là rất rõ ràng à?”
Dứt lời, cô cúi người ngồi vào trong xe, cửa xe bị đóng lại.
Kiều Nhất Lâm: “………”
Không hỏi còn đỡ, vừa hỏi lại càng thấy bực bội.
“Du Nhiên tỷ, lần sau nếu cần tìm trợ lý thì để em giúp đi.” Kiều Nhất Lâm nhìn về phía Trình Du Nhiên, vẻ mặt chân thành, “Khẳng định là tốt hơn cô ta ngàn vạn lần.”
Trình Du Nhiên trong lòng nghĩ, về mặt thái độ phục vụ, muốn tìm một người có phong cách giống như Tư Sênh thật sự rất khó. Thế nhưng trên mặt cũng chỉ có thể mỉm cười gật đầu, Trình Du Nhiên gắp đồ ăn cho hắn, hai ba câu liền chuyển được đề tài.
Xe bảo mẫu nổ máy rời khỏi phim trường.
-------
Xe dừng ở bên đường.
Đường phố náo nhiệt hơn một chút, người đi bộ cũng không nhiều, nhưng các cửa hàng cơ bản đều đã mở, các loại cửa hàng phân tán ở khắp nơi.
Gió lạnh thổi tới, Tư Sênh hơi hơi nhéo mắt lại, ánh mắt lướt qua từng dãy các cửa hàng nhưng không tìm thấy được một cửa hàng ưng ý, dứt khoát thu lại ánh mắt, chậm rãi đi vào trong một con ngõ nhỏ.
Đeo tai nghe lên, Tư Sênh mở danh bạn điện thoại, bấm vào cái tên đầu tiên.
Ông chủ An.
Chuông điện thoại reo lên ba lần, được nhấc máy.
“Có rảnh không?”
Bên kia truyền đến một giọng nói ấm áp dễ nghe, trong giọng nói có đem theo ý cười.
“Cô giúp tôi một tay, tôi liền có thời gian rảnh.”
“Có chuyện gì?”
Ngã rẽ ở ngã tư đường, Tư Sênh uể oải ngước mắt lên, mâu quang lạnh lùng, “Uy hϊếp cũng được, đe dọa cũng được, nói tóm lại, trong ngày mai phải để cho Tiền Gia An trở về Phong thành, gặp mặt Trình Du Nhiên.”
“Uy hϊếp? Đe dọa?”
Trong giọng nói trầm thấp ôn nhu ẩn chứa một tia bất đắc dĩ.
Bóng đèn neon bên đường lập lòe, lúc sáng lúc tối rơi trên người cô, nửa khuôn mặt chìm trong bóng tối, Tư Sênh không nhanh không chậm nói: “Gϊếŧ người phóng hỏa, trộm nhà cướp của, không phải là sở trường của mấy người sao?”
Ông chủ An cười, tiếng cười thoáng qua truyền qua điện thoại, rơi vào trong cơn gió, cũng nhanh chóng rơi vào trong tai.
“Tư đường chủ, tôi là một thương nhân đường đường chính chính, làm việc đều là hợp lý hợp pháp,” Anh ta hơi dừng lại, cũng rất hảo tâm nhắc nhở cô, “Người mà cô nói, là chính cô.”
“Đúng, việc mấy người làm đều là nhân lúc cháy nhà đi hôi của….” Nói được một nửa Tư Sênh mới nhận ra có điểm không đúng, đôi mày nhíu lại, “Anh gọi tôi là cái gì cơ?”
“……” Trầm mặc ba giây, đối phương rất thức thời mà chuyển đề tài, “Thời gian có chút gấp gáp, tôi sẽ tìm người đi xử lý.”
“……”
Nhất định là có trò mèo.
“Cô nhớ phải ăn cơm.” Cuối cùng vẫn không quên lên tiếng nhắc nhở.
“Biết rồi.”
Bỏ tai nghe xuống, Tư Sênh kết thúc cuộc gọi.
Đi bộ được bảy tám phút, Tư Sênh dừng lại ở một con hẻm hẻo lánh, trước mặt là một quán mì đã xưa cũ.
Cửa tiệm đang mở, cũng không có bao nhiêu khách, kinh doanh ế ẩm.
Tư Sênh bước vào trong.
“Một bát mì thịt bò, không bỏ rau thơm.”
“Có ngay.” Ông chủ đáp lại một tiếng, lúc chú ý tới dáng vẻ của Tư Sênh lập tức dừng lại, khó tránh khỏi tò mò mà nhìn thêm mấy lần, “Cô gái, nhìn cô có chút quen mắt.”
“Mặt đại chúng.”
Ngữ khí Tư Sênh bình tĩnh không chút thay đổi, tìm một chỗ sạch sẽ ngồi xuống.
“……”
Ông chủ lại nhìn khuôn mặt cô, gãi gãi đầu, trong lòng thầm nghĩ: Nếu đây là một khuôn mặt đại chúng, sợ rằng bọn họ có lẽ sẽ không còn mặt mũi mà đi ra ngoài đường.
Tư Sênh cũng không nghĩ tới, vài năm trước cô có cùng Lăng Tây Trạch đến đây vài lần, không ngờ đến bây giờ ông chủ vẫn còn có chút ấn tượng.
Không lâu sau, bát mì thịt bò bốc khói nghi ngút đã được đưa lên, ông chủ vẫn không chết tâm, lại trộm nhìn cô một lúc lâu, rốt cuộc cũng không nhịn được nữa.
“Là cô đúng không? Lần trước đến đây cùng bạn trai, cũng là ngồi ở đây. Lúc đó có hai tên lưu manh đến gây sự, cũng là hai người ra mặt giải quyết. Ồ đúng, cô còn đập nát luôn một cái bàn của tôi, bạn trai cô là người đền tiền.”
“Tôi từ khi sinh ra đã yếu ớt lại bệnh tật, không biết đánh nhau.” Tư Sênh ngay cả mí mắt cũng không nhấc lên.
“……”
Ông chủ nhìn chằm chằm cái áo khoác quân đội của cô cả nửa ngày, cuối cùng thất vọng rời đi.
Tư Sênh không để tâm, rũ mắt xuống, cầm đôi đũa lên, gắp mấy miếng thịt bò và ớt ra khỏi bát mì.
Vừa ăn được hai miếng, điện thoại trong túi áo rung lên, cô chậm rãi lấy ra, bấm vào tin nhắn xem.
Là yêu cầu thêm bạn tốt.
Ngoài tổng biên tập CC Comics kiên cường không bỏ cuộc, đây là….Lỗ quản gia?
Hình đại diện: Khoảng sân rơi đầy tuyết trong biệt thự.
Tên: Lỗ quản gia.
Lỗ quản gia: Tư tiểu thư, ta là Lỗ gia gia.
Tài khoản cũng có ảnh trong vòng bạn bè, Tư Sênh nghi hoặc mở ra.
Có lẽ là tài khoản mới mở.
Lỗ quản gia: Tam gia ngày hôm nay [hình ảnh].
Bức ảnh đi kèm là ảnh Lăng Tây Trạch đang ngồi trên chiếc sô pha đơn đọc sách, mặc một chiếc áo sơ mi trắng và quần tây đen, khí chất lạnh lùng, góc nghiêng được chụp lại, ánh đèn ấm áp đã khắc họa từng đường nét trên cơ thể anh, đằng sau là cửa sổ sát đất, có thể mơ hồ nhìn thấy một góc sân rơi đầy tuyết.
Tư Sênh: “…..”
Lỗ quản gia đã tiến hóa thành “tên cuồng ma đi vạch trần chủ nhân”? :D
Sau khi chậm rì rì ăn hết một miếng thịt bò,Tư Sênh chần chừ một lúc lâu, cuối cùng vẫn là đồng ý yêu cầu thêm bạn tốt.
-----
Đoàn phim, nhân viên công tác đều đang bận rộn trước sau, diễn viễn đã quay phim xuyên suốt cả một đêm.
Nhân lúc Kiều Nhất Lâm đang không ở bên cạnh, Trình Du Nhiên lấy điện thoại từ trong áo khoác lông vũ ra, mở wechat.
Trình Du Nhiên: Thường Thường, chữ ký TO của Zero, có thể cho tôi thêm một tấm không? Giống tấm trước đó.
Tin nhắn được gửi đi.
Thở ra một hơi, ánh mắt Trình Du Nhiên rơi vào trong hộp thoại, động tác dừng lại, ánh mắt hơi trầm xuống.
Người gửi: Tư Thường.