- Ách ...
Diệp Chân cảm giác tốc độ tiểu huyệt run rẩy càng nhanh, như sắp mất khống chế mà phun nước, công kích điên cuồng cùng với kɧoáı ©ảʍ bên trong vách vọt tới, không ngừng kí©ɧ ŧɧí©ɧ niệu đạo làm cô càng ôm chặt người đàn ông trên người, mặc cho anh đong đưa mông chọc vào trong mật động của cô.
- Thật sự muốn đi tiểu a....
Mái tóc của Diệp Chân theo động tác kịch liệt của hai người văng ra, Diệp Chân bám vào bả vai anh, một chân treo trên cánh tay anh, chiếc giày kia còn treo trên chân, không ngừng run rẩy.
Một chân khác của cô gian nan đạp trên mặt đất, hạ thể hai người gắt gao kết hợp bên nhau, âm mao dính lại cọ xát.
Diệp Chân chỉ cần cúi đầu là có thể nhìn thấy cây côn ŧᏂịŧ kia ra vào trong tiểu huyệt cô như thế nào kéo theo mị thịt cô cơ khát mà dính lên bên trên côn ŧᏂịŧ anh.
- Duẫn Đông ... thật sự muốn đi tiểu, anh buông em ra...
Thân thể Diệp Chân run rẩy lợi hại hơn, người đàn ông ôm eo cô, dùng tư thế xi tiểu đem cô ôm vào trong ngực, thanh âm dụ dỗ vang lên bên tai cô.
- Bảo bối ngoan, đi tiểu cho anh xem.
- Ngoan, anh muốn nhìn.
Nướ© ŧıểυ tí tách rơi trên cỏ, côn ŧᏂịŧ anh cũng không rút ra từ tiểu huyệt cô, bị nhồi đến tràn đầy, Diệp Chân thiếu chút bị sự kịch liệt này làm ngất xỉu, gian nan tiểu xong. Người đàn ông cũng không có lại làm cô, chỉ để cô tiểu ra trên mặt cỏ.
Ngắn ngủi nửa phút xong, người đàn ông lại ôm lấy mông cô lại lần nữa động lên, chỗ chật hẹp tinh tế kia lại bị căng ra, dươиɠ ѵậŧ thật lớn lại lần nữa cắm vào tận đế.
- Lão bà lợi hại quá, khiến cho mọi người nhìn thấy anh thao em như thế nào đi.
- Ưm ...
Gương mặt Diệp Chân ửng đỏ, hô hấp dồn dập như có như không.
Tiếng rên bất lực đổi lấy đùa bỡn càng kịch liệt, hai bầu ngực nhảy ra bị vuốt ve thành các hình dạng bất đồng, thịt hạch sưng to tùy ý bị nghiền áp, cô gái đã đứng không vững, chỉ có thể dựa vào người đàn ông, dâʍ ŧᏂủy̠ chảy xuống rối tinh rối mù.
- Huyệt nhỏ phun như thế, có muốn phun lên mặt cỏ không?
Người đàn ông kịch liệt mà đâm vào, ở lúc cô nghẹn ngào vô lực đem cô lui về phía sau một bước.
Thao nhiều lần như vậy, trong bụng đều là giống nòi của anh, huyệt nhỏ vẫn chật hẹp như vậy, mỗi lần đều phải vượt qua tầng tầng lớp lớp thịt mỏng mới có thể đi đến chỗ sâu nhất.
Hình ảnh da^ʍ mỹ như vậy làm Diệp Chân không dám trợn mắt nhìn, cự tuyệt mà đẩy vai anh, rêи ɾỉ trong miệng.
- Chỗ này vẫn là trường học, anh đừng có mà xằng bậy.
- Da^ʍ oa, kẹp chặt.
- A ...
Diệp Chân bị người đàn ông đâm cho mất hết cảm quan, mọi trực giác đều tập trung ở dưới tiểu huyệt đang bị xâm chiếm, vách trong mềm mại cảm nhận được gân xanh trên dươиɠ ѵậŧ nghiền áp vào trong hoa tâm.
Nhìn người trong lòng bị mình đùa bỡn đến ướŧ áŧ dầm dề, tay anh tiếp tục vuốt ve nhũ thịt trắng muốt cùng đầṳ ѵú dựng thẳng, làm cô một lần lại một lần tiết lên trên mặt cỏ.
- Duẫn Đông, từ bỏ.
Đôi mắt cô gái ướŧ áŧ như thủy triều, thân thể bị đùa bỡn thật sự thoải mái, nhưng thể lực lại không theo kịp, chỉ có thể nhìn người đàn ông ở trên thân mình không ngừng lao tới.
Ở chỗ trống trải như vậy làʍ t̠ìиɦ vốn đã khẩn trương, cái cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ liên hồi trên người này làm hoa tâm phía dưới gắt gao mà vặn lấy dươиɠ ѵậŧ người đàn ông.
- Duẫn Đông, em muốn ... muốn lêи đỉиɦ.
Diệp Chân yêu kiều rêи ɾỉ, trứng dái của người đàn ông, đánh lên mông trắng nõn của cô gái làm cô lần nữa tiết ra.
Hai chân cô gái nháy mắt mềm xuống, bị người đàn ông ôm vào trong ngực.
Người đàn ông dùng áo khoác của mình trải lên trên mặt đất, ôm cô ngồi xuống, đem chân bủn rủn của cô nâng lên đặt lên đùi anh, vuốt ve cặp chân bủn rủn kia.
- Vợ ơi, thoải mái không?
Diệp Chân nằm trong lòng ngực anh thật lâu, ánh mắt tan rã mới một lần nữa trở nên tỉnh táo, duỗi tay ôm eo anh.
- Thoải mái.
- Thoải mái là tốt rồi.
Người đàn ông hôn lên cái trán cô, gắt gao ôm lấy cô vào trong ngực, tay bao trùm lên bụng cô.
- Chờ con chúng ta sinh ra, nhất định là thông minh nhất, xinh đẹp nhất.
Diệp Chân nhìn khuôn mặt anh tuấn, ngũ quan khắc sâu của anh, lại nhịn không được nhớ tới cuộc điện thoại vừa nãy, quá nhiều nghi ngờ xoay quanh trong lòng cô.
Cô nghe được thanh âm người phụ nữ nói chuyện với anh trong điện thoại có bao nhiêu tuyệt vọng. Diệp Chân cũng biết khả năng đó không phải là một người bạn đơn giản như anh nói.
Diệp Chân không phải là người am hiểu đem hết mọi lời nói có thể biểu đạt ra được. Cô trời sinh tính mẫn cảm tinh tế, khó mà phỏng đoán tâm tư đàn ông.
Lúc Tần Duẫn Đông trả lời cô là một người bạn, Diệp Chân đã không tính toán hỏi anh quan hệ cụ thể với người bạn này rồi.
Chẳng qua, lại có loại khổ sở không nói rõ được.
- Duẫn Đông.
- Ơi?
Người đàn ông ôm khuôn mặt nhỏ của Diệp Chân, phát hiện cô tựa hồ có chút cảm xúc không đúng. Nháy mắt cả người khẩn trương lên.
- Chân Chân, thân thể em không thoải mái?
- Không phải.
Diệp Chân lắc đầu, yết hầu nghẹn ngào. Lúc duỗi tay ôm anh, nước mắt theo khóe mắt rơi xuống, lặng yên không tiếng động rơi xuống tây trang của anh.
- Duẫn Đông, nếu một ngày chúng ta phải tách ra, anh nhất định phải nói với em, em sẽ không giống với những người phụ nữ khác, lì lợm la liếʍ quấn lấy anh.
- Nói hươu nói vượn.
Sắc mặt Tần Duẫn Đông thay đổi đại biến, kéo tay cô đang ôm lấy bả vai mình, cẩn thận nhìn khuôn mặt cô đơn của cô.
- Vừa rồi còn tốt, bây giờ làm sao thế?
- Em còn đang nghĩ về Chương Cao Thành?
Nghĩ tới Diệp Chân vừa mới đối diện với Chương Cao Thành liếc mắt một cái, ánh mắt Tần Duẫn Đông ám trầm.
- Không có.
Diệp Chân bị anh nói như vậy, nước mắt càng mãnh liệt rơi xuống, Tần Duẫn Đông ý thức được cảm xúc của cô không đúng, lập tức mềm giọng.
- Bảo bối, rốt cuộc là làm sao vậy?
Tần Duẫn Đông ôm mặt cô, môi mỏng ấm áp dừng trên đôi mắt nhắm chặt của cô, đem nước mắt của cô liếʍ sạch.
- Em vừa khóc đã đem tim người đàn ông của em khóc nát rồi, vợ à, đừng khóc, mang thai khóc không tốt cho thân mình đâu.
Diệp Chân càng khóc dữ dội hơn, nức nở lắc đầu, lại lần nữa vùi đầu lên vai anh.
- Tóm lại, anh phải nhớ kỹ những lời em nói, em sẽ thật ngoan, sẽ không quấn lấy anh.
- Những lời này của em, thật muốn khoét lấy tim của người đàn ông của em đi.
Tần Duẫn Đông vuốt tóc cô, thô lỗ hôn lên da thịt trắng nõn của cô.
- Diệp Chân, anh nói cho em, đời này em chỉ có thể là của anh, huyệt nhỏ chỉ có thể bị anh thao, vυ' chỉ có thể bị anh ăn, về sau chết đi chỉ có thể chôn cùng anh. Nếu một ngày em không yêu anh, anh sẽ tự tay gϊếŧ chết em. Chân Chân, em chỉ có thể hối hận lúc trước theo anh, hiện tại cũng chỉ có thể vẫn luôn đi theo kẻ điên như anh thôi.
- Bảo bối, đừng khóc.
Diệp Chân ngược lại bị lời nói này của anh làm cho tức cười, người đàn ông này mặc kệ là lúc nào, đều là sắc tình cả não.
- Lúc trước em theo anh, còn không phải là bị anh cưỡng bách, bây giờ anh lại cùng em nói hối hận, có tác dụng không?
Diệp Chân nín khóc mỉm cười, vỗ vào tay anh.
- Anh không cưỡng bách em, bây giờ em cũng sẽ không ở dưới thân anh.
Tần Duẫn Đông nhìn thấy cô cười, tâm sắp tan thành nước, hung hăng cắn môi cô.
- Mệnh của anh sớm hay muộn đều dừng trên người em thôi. Đồ hư hỏng, thế nào lại thích lăn lộn người như vậy.