Ngoại Tình

Chương 70

- Ách.

Diệp Chân cảm giác được ngực mình bị ai đó hung hăng nắm lấy, cả kinh kêu lên. Quay đầu lại đối diện với tầm mắt âm trầm của Tần Duẫn Đông.

Người đàn ông này vừa rồi còn giữ bộ dáng văn nhã, bây giờ âm thanh mang theo ý vị nghiến răng nghiến lợi, nghiễm nhiên là bộ dáng của người chồng ghen tị.

- Không được lại nhìn chồng trước của em nữa.

- Em lại không cố ý, em không còn cảm tình gì với hắn nữa.

- Không còn cảm tình cũng không được nhìn nữa.

- Hừ.

- Được rồi, đây là kế hoạch mấy cùng hành trình mấy ngày nay chúng ta nghiên cứu ra, mọi người đều xem kĩ rồi chứ?

Chủ nhiệm giáo dục lại cùng mấy giáo viên nói mấy câu xong mới nhìn về phía Tần Duẫn Đông.

- Thị trưởng, ngài có ý kiến gì nữa không?

- Được, tôi không có ý kiến gì nữa.

Tần Duẫn Đông giơ tay sờ sờ chóp mũi mình, đi vài bước đến trước mặt chủ nhiệm giáo dục, mặt mày khôi phục lại sự nghiêm túc.

- Vậy mọi người đi về chuẩn bị đi, đêm nay liền xuất phát.

- Được.

Hội nghị đơn giản tan họp. Diệp Chân cùng Tần Duẫn Đông một trước một sau đi ra cửa. Đi đến một chỗ tất cả mọi người nhìn không tới, Tần Duẫn Đông mới ôm lấy cô gái trước mặt, để Diệp Chân nằm ngửa trong lòng ngực mình, hô hấp dồn dập mà hôn lên cô.

- Chân Chân, có nhớ anh không?

Một tuần nữa lại qua đi, một ngày dài như một năm.

- Vâng ... nhớ a, bé con cũng nhớ ba ba.

Hai bàn tay anh ôm lấy bả vai cô, cúi người hôn lên bụng nhỏ cô, dần dần hôn lên cổ cùng gương mặt cô.

- Lần này đi ra ngoài ba ngày, một nhà ba người chúng ta có thể cùng ở bên nhau rồi.

- Như vậy có được không?

Diệp Chân duỗi tay ôm lấy cổ anh thở dốc không ngừng, toàn bộ thân mình rúc vào trong lòng ngực anh, ngửa đầu nhìn anh.

- Nhưng chúng ta lần này đi công tác, không phải là ở cùng mọi người hay sao?

- Đồ ngốc, anh đương nhiên là có biện pháp.

- Vâng.

Hai người ý loạn tình mê hôn nhau, Diệp Chân nghe thấy di động anh đổ chuông, nhịn không được đẩy ngực anh, tay anh còn đang ở dưới làn váy cô vỗ về chơi đùa.

- Ưʍ... điện thoại của anh.

Tần Duẫn Đông thở dốc rời môi cô,  ánh mắt nhìn màn hình lạnh thấu xương. Tiếp điện thoại.

- Chuyện gì?

- Duẫn Đông.

- Chuyện gì?

Nghe thấy thanh âm của Lam Yên, Tần Duẫn Đông tựa hồ không có chút nào ngoài ý muốn. Ngày hôm qua, Lam Yên vì một lần nữa lại xảy thai bị đưa tới bệnh viện, lại phát hiện vì trước đó bị xảy thai quá nhiều lần, đời này đều không thể làm mẹ được nữa.

Mấy năm nay ở nước ngoài cô ta không biết quý trọng thân thể mình, kết giao với một người bạn trai người nước ngoài, mang thai xảy thai là chuyện thường ngày, cuối cùng còn làm hỏng thân thể của chính mình.

- Anh đến bệnh viện thăm em được không?

- Dưỡng bệnh cho tốt đi.

Lam Yên đã sớm biết anh tuyệt tình, lại tự mình nghe thấy anh vô tình như vậy, vẫn là nhịn không được che mặt, không tiếng động khóc thút thít.

- Được, em biết rồi.

Cô ta là thiên kim đại tiểu thư tâm cao khí ngạo, không thể biểu lộ chút ít yếu ớt nào trước mặt người khác được. Đặc biệt là ở trước mặt Tần Duẫn Đông.

- Ai thế?

Diệp Chân nghe thấy thanh âm là của một cô gái, nhịn không được truy vấn.

- Một người bạn.

- Nga.

Tần Duẫn Đông cũng không bị cuộc điện thoại kia ảnh hưởng, tay tự nhiên vói vào ngực Diệp Chân, vỗ về chơi đùa hai bầu ngực tựa hồ đã lớn lên không ít.

- Chân Chân, vυ' lớn lại trưởng thành rồi, về sau sẽ có sữa a.

Tần Duẫn Đông liếʍ láp hai vυ' lớn đang run rẩy, nhẹ nhàng cắn xé đầṳ ѵú hồng nhạt đang căng ra.

Trên bầu ngực trắng nõn nháy mắt che kín dấu tay cùng dấu răng, tựa như muốn dùng lực tàn nhẫn nặn nhũ thịt ra nước.

- Không cần ở chỗ này... Duẫn Đông, ngứa quá.

Diệp Chân đứng không vững, cúi đầu nhìn hai đầṳ ѵú hồng diễm đã lộ ra từ trong áo ngực, Tần Duẫn Đông đang chôn ở trước ngực cô gặm cắn.

- Sẽ không bị ai nhìn thấy đâu, người của anh ở bên ngoài rồi.

Tay Tần Duẫn Đông từ trước mặt nâng eo cô lên, đầu như cũ chôn ở trước ngực cô không ngừng liếʍ mυ'ŧ, hàm răng khẽ cắn áo ngực cô.

Hai tay Diệp Chân vô lực mà đáp lên vai anh, quần đen trên người đã bị anh cởi ra, có lẽ là do có tật giật mình, cô có chút hãi hùng khϊếp vía mà nhìn xung quanh.

- Ưʍ... ách ...

Phụt một tiếng, cánh tay Tần Duẫn Đông kéo một chân cô ra, đẩy hông thao vào, dươиɠ ѵậŧ đẩy môi âʍ ɦộ đầy đặn cùng khe thịt, ép ra chất lỏng bên trong huyệt, rơi đầy trên mặt đất.

Diệp Chân nắm lấy tóc anh, ngón tay căng chặt. Cô đã sắp nửa tháng rồi không cảm nhận được cảm giác no căng đó, dươиɠ ѵậŧ cực đại chen vào huyệt nhỏ cơ khát.

- Chặt như vậy?

Hông Tần Duẫn Đông thao vào tiểu huyệt chật hẹp, luật động từ dưới hướng lên trên, làm tiểu huyệt mở rộng ra, bụng hữu lực áp lên, qυყ đầυ cực lớn thô lỗ đẩy ra nhụy hoa đang nhắm chặt, thỉnh thoảng đỉnh tới tận sâu tận cùng bên trong cô

Hô hấp anh dồn dập, thân hình hữu lực đè cô trong lòng ngực mình, Diệp Chân không có bất luận chút gắng sức nào, chỉ có thể ôm lấy đầu anh.

- Ưm ...

Luật động lung tung như vậy làm phía dưới Diệp Chân tao thủy chảy ròng. Biến thành bộ dáng Tần Duẫn Đông thích nhất.

Chất lỏng bên trong nhanh chóng nhuộm ướt dươиɠ ѵậŧ, dươиɠ ѵậŧ thô to hung hăng đảo lộng tiểu huyệt, côn ŧᏂịŧ che kín gân xanh từ phấn huyệt mang ra thịt non, tiểu huyệt tham lam mυ'ŧ lấy dươиɠ ѵậŧ lớn của anh.

Tiếng vang phụt phụt, ở không gian nhỏ này càng dày đặc nặng nề. Dươиɠ ѵậŧ anh chôn sâu trong tiểu huyệt cô càng ngày càng sưng to, nóng rát mà cọ vào âʍ đa͙σ.

Tiếng thở dốc của Diệp Chân càng ngày càng mê ly, tần suất thô suyễn của anh càng ngày càng nhanh.

- Ách.

Trong lúc nhất thời Diệp Chân không thừa nhận được tần suất kịch liệt như vậy, đôi chân bị anh kéo chặt chẽ câu lấy eo anh, ngón chân gắt gao cuộn tròn lại.

- Duẫn Đông, chịu không nổi ... a...

Hoa huyệt bị dươиɠ ѵậŧ cọ xát càng lúc càng nhanh,tần suất thọc vào rút ra ngày càng cao,  ngực Diệp Chân đè trên ngực rắn chắc của anh, bên dưới dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ròng.

Hơn phân nửa tháng nay, đây là lần hai người làm kịch liệt nhất. Cự vật của anh một lần lại một lần cọ xát vào mị thịt, tiếng nước tư tư da^ʍ mỹ không chịu được vang lên.

- Da^ʍ oa, kẹp chặt quá.

- Lợi hại quá ... anh thật biết luật động a ...

Diệp Chân đã bị đâm cho hai mắt tỏa sáng, đầu lưỡi nhẹ liếʍ môi, mị nhãn như tơ.

Nơi riêng tư truyền đến từng trận tâm đãng, cảm giác tê dại, tay anh còn nhéo mông cô, để cô không cần kịch liệt xoắn mông.

- Duẫn Đông, em không chịu nổi a ...

Lúc viên thô tráng côn ŧᏂịŧ đâm vào hạ thể, thủy huyệt của Diệp Chân co rút lại từng trận, nếp uốn bên trong huyệt một lần lại một lần bị quét phẳng, đem cực đại bên trong vặn càng chặt.

- Duẫn Đông...

Dâʍ ŧᏂủy̠ từ trong bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© non mềm sung huyết phun ra, anh không quan tâm, ở tần suất càng nhanh mân mê thành bọt nước.

- Muốn tiết, quá nhanh ...

Kɧoáı ©ảʍ kịch liệt cơ hồ muốn đem Diệp Chân bức điên, mà mồ hôi trên người Tần Duẫn Đông cũng không ngừng rơi xuống, ở trong trong tiểu huyệt chặt chẽ tiết ra.