Nhìn Chương Cao Thành tức giận như vậy, trong lòng Diệp Chân có điểm thống khoái giải hận, lúc biết cô nɠɵạı ŧìиɧ sau, hắn luôn dùng những từ ngữ lặp lại nhục nhã cô, rồi lại liều mạng không chịu ly hôn.
Cô kỹ nữ, vậy hắn không phải càng đê tiện sao?
- Không biết xấu hổ!
- Chương Cao Thành, tao thấy mày là muốn chết!
Đầu lưỡi Tần Duẫn Đông chống lên khóe miệng, buông ra cánh tay đang ôm Diệp Chân, hung hăng đá Chương Cao Thành một cái, nắm đầu tóc hắn lôi lên.
- Mày lại nói Chân Chân một câu nữa xem, tao con mẹ nó gϊếŧ chết mày!
Vừa rồi anh nhẫn nhịn thật lâu.
- Duẫn Đông!
Diệp Chân nhìn hai người đàn ông như muốn đánh lên, từ phía sau gắt gao ôm lấy eo Tần Duẫn Đông, nghĩ rất sợ hãi khuyên can.
- Các người đều dừng tay lại đi, muốn xảy ra án mạng a.
Chương Cao Thành cắn răng nhìn Diệp Chân ôm Tần Duẫn Đông, ánh mắt kia vừa đau lòng vừa khổ sở, bụng bị Tần Duẫn Đông đá trúng ẩn ẩn đau.
- Cũng không nhìn lại xem mình là cái thứ gì?
Tần Duẫn Đông bị cô ôm gắt gao từ phía sau, cũng không tính toán làm gì với Chương Cao Thành, bàn tay trùm lên mu bàn tay cô gái đang ôm mình.
- Diệp Chân, mặc kệ cô nói gì tôi đều sẽ không đồng ý ly hôn, chúng ta liền cứ nháo như vậy đi! Tần Duẫn Đông, tao cũng không tin mày một tay che trời.
Nói xong, Chương Cao Thành xoay người rời khỏi phòng.
- Dọa đến em?
Tần Duẫn Đông xoay người, nhìn khuôn mặt trắng bệch của Diệp Chân, hai tay nâng mặt cô hôn lên, hôn dừng trên mặt cùng đôi mắt cô.
- Không có.
Diệp Chân ôm anh, ngón tay mảnh khảnh vuốt ve khóe miệng bị thương của anh, nhăn mày lo lắng.
- Có phải rất đau hay không, em giúp anh bôi thuốc.
- Đàn ông, vết thương nhỏ thế này tính là cái gì?
Tần Duẫn Đông nhìn đau lòng trong mắt cô, ngực bỗng nhiên say không chịu được.
- Đau lòng người đàn ông của em?
Diệp Chân đối diện với đôi mắt của anh, bỗng nhiên nhớ đến rất nhiều năm trước xem qua một câu.
Khi đó cô còn không có bất luận cảm xúc gì, mà hiện tại, lại trở thành người trong câu thơ đó.
" Còn quân minh châu song rơi lệ, hận chẳng quen khi chưa gả người".
...
Thời điểm chạng vạng, di động của Diệp Chân bị Chương Cao Thành đánh bạo, thấy cô không tiếp điện thoại lại để Diệp phụ, Diệp mẫu gọi cho cô.
Diệp Chân tắt di động, ngồi ở bàn trang điểm ôm eo Tần Duẫn Đông, tiếp tục cùng anh hôn nồng nhiệt triền miên, tay hai người đều ở trên cơ thể đối phương vuốt ve an ủi nhau.
- Ưm, em muốn về nhà trước.
Nhớ tới cha mẹ đều gọi điện cho mình, hôm nay không thể không trở về, Diệp Chân tính toán nói rõ với cha mẹ trước.
- Được.
Diệp Chân không nghĩ tới Tần Duẫn Đông lại dễ nói chuyện như vậy, cũng không nghĩ nhiều, để anh ôm xuống dưới, để tài xế đem cô trở về nhà.
Chương Cao Thành phát hiện Diệp Chân thay đổi, không hề nói chuyện ly hôn với hắn, cũng không ở trong nhà Tần Duẫn Đông cùng tình nhân ở chung, mỗi ngày đều đúng giờ về nhà.
Vốn dĩ đây đều là tin tức tốt, nhưng Diệp Chân phân phòng ngủ với hắn, cùng hắn nói chuyện cũng là không nóng không lạnh, chỉ duy trì ở mặt ngoài.
Sau lại mỗi buổi tối trở về, Diệp Chân đều là sắc mặt ửng đỏ, trên cổ đều là dấu hôn, tư thế đi đường quái dị, vừa thấy chính là bộ dáng vừa thừa nhận qua mưa móc.
Chương Cao Thành vẫn luôn nhẫn nhịn, chỉ cần bọn họ chưa ly hôn, một ngày nào đó Diệp Chân cũng sẽ quay đầu lại trở về gia đình. Lúc trước, tuy là vì tiền mới đến gần Diệp Chân, nhưng lúc trước hắn cũng yêu cô. Vậy nên hiện tại, chuyện này hắn đều phải trả lại.
- Ưm ưm ... a a, a a, ha ...
Hai chân Diệp Chân rộng mở ra ngồi trên sô pha trong nhà, tay chống lên tay vịn phía sau, sắc mặt đỏ ửng.
- Chậm một chút ...
Chương Cao Thành không trở về, Diệp Chân đã hoàn toàn không sợ hắn đánh vỡ gian tình giữa mình và Tần Duẫn Đông. Nhưng vì ở trong nhà mình làʍ t̠ìиɦ với Tần Duẫn Đông, tiểu huyệt cô vốn mềm chặt hiện tại càng chặt không tưởng tượng được, Tần Duẫn Đông cắm vào thiếu chút nữa tiết ra.
Váy ở nửa người dưới của cô không ngừng phập phồng, giày cao gót bị cởi ra ném ở bên cạnh, nhìn kĩ có thể thấy người đàn ông vùi đầu trong váy, đầu lưỡi quấy đảo ra âm thanh dâʍ ŧᏂủy̠.
- Mỏi quá a...
Diệp Chân cảm giác được đầu lưỡi của anh một chút một chút chui vào da^ʍ huyệt nhắm chặt, mũi cao thẳng chống lên âm môn non mềm, nhiệt khí thở ra làm nóng âm hạch.
Đầu lưỡi ở miệng âʍ ɦộ nhanh chóng hoạt động, thỉnh thoảng lại đâm thọc vào trong âʍ đa͙σ, hoa huyệt run rẩy kịch liệt trào ra từng dòng hoa dịch.
- Bảo bối Chân chân, tao dịch thật ngọt. Tiểu tao hóa, lúc nào cũng mặc váy, có phải lúc nào cũng thích tôi xốc váy lên làm hàng ngày?
- Đừng nói nữa.
Lúc anh phát hiện bên trong cô không mặc qυầи ɭóŧ, mắt đều đỏ lên.
- Còn nói mình không phải tao hóa.
Hoa hạch bị đầu lưỡi anh phá vỡ, Diệp Chân hít hà một hơi, nhìn anh không ngừng liếʍ láp lên hoa huyệt mình, không ngừng vang lên âm thanh dâʍ ɖu͙©.
- Ưʍ...
Lúc bị quét đến điểm G, thân thể Diệp Chân rùng mình, khóc nức nở cản trở người đàn ông ở dưới thân đang không quan tâm gì mà liếʍ láp.
- Không cần ... ở đó không cần ...
Tần Duẫn Đông bóp đùi cô, đầu lưỡi thẳng tắp động vào khối thịt non mềm mẫn cảm kia, tiết tấu dày dặc, đập thật mạnh vào điểm đó.
- Duẫn Đông, chịu không nổi, không cần ...
Diệp Chân muốn đẩy anh ra, đầu lưỡi anh lại càng thêm ngang ngược, mang ra chất lỏng dư thừa, Diệp Chân căn bản là không tránh thoát được.
- Ưm ...
Tần Duẫn Đông xem không sai biệt lắm, đứng dậy bẻ hai chân của cô ra, không chút nào lưu tình mà cắm tới tận cùng bên trong. Côn ŧᏂịŧ cực lớn bị đường đi ướt nhẹp từng ngụm từng ngụm mà nuốt xuống, nhục bích chật hẹp bao vây lấy côn ŧᏂịŧ lớn, hai người đều run run.
Ấm áp chặt chẽ như vậy làm đôi mắt anh đỏ lên, gầm nhẹ thọc vào rút ra. Diệp Chân cảm giác cả người mình như muốn cháy lên, bên trong vách tường bị qυყ đầυ thô bạo cọ xát, đưa tới kɧoáı ©ảʍ điên cuồng trí mạng.
Diệp Chân bị anh đâm cho chỉ còn biết rêи ɾỉ rách nát không ngừng thở dốc.
- Bảo bối Chân Chân, nhìn bên kia.
Gương mặt Diệp Chân hồng diễm, đứt quãng rêи ɾỉ, bị anh dẫn đường mà nhìn vào gương trong phòng khách như gương trong phòng thay quần áo ở cửa hàng.
- Ưm ưm ưm ưm a a a ...
Trong gương là thân ảnh của mình và Tần Duẫn Đông đang dây dưa.
Hai chân thẳng tắp của cô gắt gao cuốn lấy eo anh, eo cùng mông của anh run lên, một chút, một chút đem cây gậy lớn đâm vào chỗ sâu nhất của hoa tâm cô, huyệt đạo chặt chẽ bị dươиɠ ѵậŧ thao mở ra một đường thông thuận.
Tần Duẫn Đông đem hai chân cô chỉnh thành hình chữ M, đè trên ngực mình, quỳ gối tao lãng mở rộng huyệt nhỏ, chung quanh đong đưa mông cùng eo, kép dươиɠ ѵậŧ thọc vào rút ra. Diệp Chân nhìn thấy hình ảnh da^ʍ mĩ như thế đồng thời cảm thụ được cảm giác no căng, trong cơ thể kɧoáı ©ảʍ từng đợt từng đợt càng hung mãnh.
Toàn thân không hề có cảm giác gì, trong đầu chỉ còn cây đại dươиɠ ѵậŧ cắm trong chân tâm kiều nộn kia, tiểu huyệt run lên mà nuốt lấy dươиɠ ѵậŧ, mật nước ngày càng nhiều, Diệp Chân nắm cái áo của anh lót dưới mông mình.
Tiếng cô gái rêи ɾỉ, tiếng người đàn ông thô rống, thanh âm thân thể chụp đánh hỗn hợp cùng vang lên.
- Ưm a a ưm ...
Hai vυ' Diệp Chân đã từ trong nịt ngực nhảy ra, hai chân dang ra càng rộng, bọ đùa giỡn đến dâʍ ɖị©ɧ vảy ra.
- Duẫn Đông, quá nhanh ...
Lúc tiếng di động vang lên, Diệp Chân mới nhớ ra, cha mẹ đi mua đồ ăn sắp về.
- Duẫn Đông, ba mẹ em sắp về tới ...
Tần Duẫn Đông đè nặng hai đùi cô, bị tiểu huyệt của cô bức cho huyệt Thái Dương sưng đau, tốc độ thọc vào rút ra nhanh đến làm người điên cuồng, ở lúc Diệp Chân thét chói tai đưa cô lên cao trào.
Lúc Chương Cao Thành dùng chìa khóa mở cửa, nhạy bén nghe thấy tiếng phụ nữ ái muội không ngừng rêи ɾỉ cùng thở dốc, Tần Duẫn Đông đã đem làn váy cô kéo xuống dưới, đơn giản thu thập lại hiện trường, đem giấy vệ sinh đã dùng ném hết vào thùng rác trong phòng khách.
- Ưʍ...
Diệp Chân bị Tần Duẫn Đông làm mơ hồ, cho tới lúc nhìn thấy Chương Cao Thành xuất hiện ở cửa mới hoàn hồn lại.