- Vợ, có phải Tần Duẫn Đông bức em?
Chương Cao Thành nắm cánh tay Diệp Chân kích động mà lay bả vai cô.
- Tiểu Chân, đêm qua anh đều nghe thấy, có phải hắn cưỡиɠ ɠiαи em không?
- Đúng, ngay từ đầu là anh ta cưỡng bách tôi, nhưng sau đó tôi tự nguyện.
Diệp Chân nhìn chồng, thế nhưng không thể chịu đựng được hắn chạm vào mình một chút.
- Cao Thành, anh bình tĩnh lại đi.
- Bình tĩnh? Cô còn làm tôi bình tĩnh thế nào nữa?
Chương Cao Thành nắm bả vai cô mạnh đến làm đau cô, đau khổ cầu xin.
- Vợ, em suy nghĩ lại đi, anh có thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra, chúng ta đã ở bên nhau 5 năm rồi, chẳng lẽ còn không bằng tình duyên sớm tối của em và hắn? Anh yêu em như vậy, 5 năm này đối với em hoàn toàn là nói gì nghe nấy, em nói cái gì thì là cái đó, còn có ai sẽ đối tốt với em như vậy?
- Cao Thành, là tôi có lỗi với anh.
Diệp Chân cũng khó chịu trong lòng nhưng thái độ kiên quyết.
- Tôi đã gian díu với người khác, tôi không phải là người phụ nữ tốt đẹp gì, lại không chịu ly hôn với anh mới là thương tổn chân chính, chờ ly hôn xong, anh lại tìm người phụ nữ tốt cùng sống thật tốt.
- Mơ tưởng!
Sắc mặt Chương Cao Thành rất khó coi.
- Tiểu Chân, anh sẽ không để em đi, em là vợ Chương Cao Thành anh, cả đời này đều là thế.
Diệp Chân nghĩ đến chồng sẽ không đồng ý ly hôn, nhưng không nghĩ chính mình chủ động lộ ra chuyện với Tần Duẫn Đông, Chương Cao Thành còn có thể chịu đựng được đội nón xanh.
- Cao Thành, anh trước đừng xúc động.
- Là cô xúc động hay vẫn là tôi xúc động?
Chương Cao Thành giận dữ nói.
- Cô cho rằng Tần Duẫn Đông thật sự muốn cô sao? Hắn chỉ muốn chơi đùa với cô, để trả thù nhục nhã tôi, cô có thể đừng ngây thơ như vậy được được không, thật cho rằng hắn cảm thấy cô là người phụ nữ đặc biệt sao...
Tựa hồ ý thức được mình nói lộ ra, Chương Cao Thành ngừng lại, tiếp tục tức giận nghiêm nghị gào thét.
- Diệp Chân, cô con mẹ nó cho rằng mình là ai? Tiên giáng trần sao? Một cái kỹ nữ đã bị tôi chơi hỏng, đồ đê tiện bị tôi chơi suốt 5 năm. Tần Duẫn Đông bên người cái dạng mỹ nữ cực phẩm nào không có, cô cho rằng hắn thật sự quan tâm cô cái loại hàng hóa bị đàn ông cưỡi qua?
- Ngu ngốc, đừng tưởng rằng hắn làm qua cô một lần, liền thật sự đem cô để trong lòng! Cái đồ phụ nữ như cô ở Tân thành tùy tiện bắt được một đống, cô đừng mẹ nó coi mình là tiên nữ.
- Cô có giỏi đi theo Tần Duẫn Đông, leo lên cành cao, nhìn xem người ta rốt cuộc có phải coi cô như đồ chơi chơi xong ném ra!
Chương Cao Thành cuối cùng phun ra một ngụm trọc khí, biểu tình thật táo bạo. Diệp Chân xa lạ mà nhìn người chồng đang tràn đầy ác ý, bị lời nói khó nghe của hắn nhục nhã đến cả người run rẩy, nổi giận nói.
- Được, bây giờ tôi trở về tìm Tần Duẫn Đông, tôi lại muốn nhìn, anh ta có phải chỉ coi tôi là đồ chơi hay không.
Diệp Chân đối với hôn nhân của mình và Chương Cao Thành thất vọng tột đỉnh, hắn dựa vào cái gì mà cho rằng đời này mình chỉ xứng đôi với hắn?
- Vợ ơi.
Nhìn Diệp Chân phất tay áo rời đi, Chương Cao Thành lập tức hoảng hốt mà bắt lấy bả vai cô, hai đầu gối quỳ xuống bắt đầu đau khổ cầu xin.
- Vợ ơi, anh sai rồi, em đừng rời khỏi anh, anh yêu em như thế, về sau coi như chuyện gì cũng chưa xảy ra, em là vợ của anh, anh còn là chồng của em, chúng ta không cần ly hôn được không, vợ ơi, anh quỳ xuống cầu xin em.
Diệp Chân đã bị hắn làm tổn thương, hất tay hắn ra chạy đi. Chương Cao Thành nhìn thân ảnh vợ rời đi, tâm thần đều nát, lúc lửa giận nảy lên đầu, hắn căn bản không khống chế được mình.
Diệp Chân vừa khóc vừa chạy xuống lầu, nội tâm bỗng nhiên sinh ra một loại cảm xúc hắc ám trả thù. Cô giận dỗi nghĩ Chương Cao Thành không phải mắng mình là kỹ nữ bị đàn ông chơi hỏng hay sao? Vậy cô liền chủ động tới cửa, mở đùi ra để Tần Duẫn Đông thao.
Tần Duẫn Đông nghe thấy chuông cửa, mở cửa ra, đột nhiên bị cô gái đâm vào lòng ngực kinh ngạc một chút. Lúc nhìn rõ ràng là Diệp Chân sau, ánh mắt hiện lên một mạt ôn nhu, đem cô gái ướt đẫm ôm vào ngực.
- Chân Chân, sao lại ướt thế này?
Trong nhà ánh sáng sáng ngời, nghiêng nghiêng đánh vào bả vai dày rộng của anh, Diệp Chân duỗi tay vây quanh cổ cùng bả vai anh. Diệp Chân ngẩng đầu nhìn ngũ quan anh tuấn thâm thúy của anh, cả người mềm nhũn dựa vào lòng ngực anh. Diệp Chân vươn tay, thong thả mà vuốt ve cằm anh, hai người ở bên nhau, đây là lần đầu tiên cô chủ động như vậy.
- Duẫn Đông.
Sóng tình gợn lên, đầy kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Cả người Diệp Chân bị mưa xối ướt, váy lụa mỏng đem thân thể phập phồng quyến rũ của cô phác họa ra hoàn toàn, đầṳ ѵú hồng mai như ẩn như hiện, bộ ngực tuyết trắng nửa lộ lung lay mắt người, trong bóng đêm phá lệ câu nhân.
Giờ phút này, toàn thân Diệp Chân đều lộ ra một loại dụ hoặc câu nhân đoạt phách, đôi mắt ướŧ áŧ mang theo xuân thủy. Yêu tinh, mười phần yêu tinh.
Dục côn của người đàn ông như đao gai nháy mắt đâm thọc mông trắng nõn của cô gái, gắt gao để ở chân tâm non mềm của Diệp Chân, chỗ đó của cô mềm ấm như xuân.
- Duẫn Đông.
Nháy mắt Diệp Chân đã phát tình, không tự chủ mà lắc mông cọ dươиɠ ѵậŧ anh, giống như xà mỹ nhân, quấn lấy người đàn ông trước mặt. Ánh mắt Tần Duẫn Đông trở lên ám trầm, tầm mắt dừng trên thân thể mạn điệu của cô sâu thẳm lại nóng bỏng, phảng phất xuyên thấu sa mỏng trên người cô. Người đàn ông như thú dữ bình tĩnh hành tẩu trong rừng cây cuối cùng tìm thấy con mồi, vận sức chờ phát động, tùy thời đem con mồi hung ác mà xé nuốt vào trong bụng.
- Ơi?
Thanh âm anh trong nháy mắt trở nên khàn khàn, hô hấp một chút nặng một chút nhẹ, mắt đen thẳng lăng lăng mà nhìn yêu nữ ỷ trong ngực mình.
- Thao em.
Sợi dây trong đầu óc Tần Duẫn Đông căng chặt tới cực điểm, lập tức chặt đứt.
- Tiểu hỗn đản, chồng em lập tức gϊếŧ chết em.
....
- Ưm ưm ưʍ... a a a ... Duẫn Đông, anh thật lợi hại a... làm em thật thoải mái...
Diệp Chân tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đứng trước bàn ăn, hai chân mở ra rộng nhất, hai tay chống lên bàn màu trắng, nhếch mông lõm eo xuống, bị người đàn ông đứng đằng sau thao, chuẩn xác mà nói, bị một người đàng ông đồng dạng trần trụi cưỡi trên người.
Tư thế như vậy khiến cho tiểu huyệt cô mở rộng ra, dươиɠ ѵậŧ anh dễ dàng tiến sâu vào âʍ đa͙σ, điên cuồng hữu lực đong đưa eo cường tráng, dươиɠ ѵậŧ nóng bỏng xoa vào vách tường non, tiếng vang thân thể đánh vào nhau bạch bạch vang lên cùng tiếng nước ọp ọp phóng đãng vang vọng trong nhà. Kí©ɧ ŧɧí©ɧ từ trong sâu thân thể làm cho Diệp Chân thở hổn hển, mông gắt gao mà dán vào bụng anh, eo cùng mông hình thành một độ cung duyên dáng. Dĩ vãng cùng anh làʍ t̠ìиɦ, Diệp Chân luôn sẽ có một tầng đạo đức trói buộc, nhưng bây giờ cô ném tầng trói buộc này đi, lại bị Chương Cao Thành kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến không quan tâm gì nữa.
- Ưʍ... quá sâu... a a a, nhanh tới rồi, bị anh thao muốn chết rồi...
Cả người cô gái trắng nõn, làn da dần nhiễm sắc đỏ, tóc hất như trống bỏi. Đầu ngón tay nắm lấy cạnh bàn thỉnh thoảng dùng sức, bàn ăn vì động tác làʍ t̠ìиɦ của họ không ngừng run rẩy, thường thường mà di chuyển, phát ra âm thanh cọ xát thật lớn.
- Duẫn Đông, cắm sâu một chút, Duẫn Đông...
Huyệt Thái Dương của Tần Duẫn Đông giật giật, chịu không nổi âm thanh kêu giường dâʍ đãиɠ của cô. Diệp Chân chủ động quay đầu lại cùng anh hôn môi, lần đầu tiên nhiệt tình như vậy, đầu lưỡi thô dày của anh hôn đến cả người cô tê dại. Lúc hai người nghỉ ngơi sau khi làʍ t̠ìиɦ, Diệp Chân từ trong điện thoại của Trần Mai nghe thấy Chương Cao Thành tìm mình, cô lại cảm giác mình có một loại kɧoáı ©ảʍ trả thù mãnh liệt. Lúc Chương Cao Thành ở ngoài phát điên tìm cô, Diệp Chân ở trong nhà Tần Duẫn Đông trần trụi cùng anh điên cuồng làʍ t̠ìиɦ. Không ngừng tìm kiếm kí©ɧ ŧɧí©ɧ cùng vui sướиɠ, ở trên người anh tìm thấy an ủi, bị anh tùy ý yêu thương.