Ngoại Tình

Chương 13

Ngón chân người đàn ông từ trong quần thâm nhập vào, vuốt ve huyệt khẩu cô. Thật nhanh, ngón chân chạm vào âm đế cô gái, Diệp Chân liếʍ xuống môi khô ráo,nhịn không được mà rêи ɾỉ,cách một chút Tần Duẫn Đông không nghe được lại có thể tưởng tượng ra, bàn tay nắm cạnh bàn nổi gân xanh khó nhịn mà cứng lại.

Không được, sẽ bị phát hiện mất.

Diệp Chân đầu đầy mồ hôi.

Đáng tiếc cô xem nhẹ cái tính muốn làm gì thì làm của anh .

Ngón chân Tần Duẫn Đông lại bắt đầu quét qua cọ vào âm đế, âm đế cùng miệng âʍ đa͙σ đều bị kịch liệt mà lay động, chậm rãi một ngọn lửa nóng rực ở trong cơ thể mở rộng ra. Ngón chân người đàn ông ở cửa âʍ đa͙σ tùy ý làm bậy.

Ách ...

Ân.

Lý trí không muốn thừa nhận nhưng tận sâu trong cơ thể đã bắt đầu nóng lên, nhịn không được theo ý anh mà hùa theo.

Rất muốn bị anh làm.

Diệp Chân chịu không nổi anh đùa giỡn như vậy, bị anh làm cho cả người run lên, dựng thẳng eo thon mà động vào mu bàn chân anh, động tác rất cẩn thận, phối hợp động tác cùng tần suất của anh. Tất cả cảm quan của thân thể tựa như đã dừng lại, chỉ còn hoa huyệt bị va chạm kịch liệt cùng cọ xát là nhận biết duy nhất, hơi thở Diệp Chân đã hỗn loạn. Thật nhanh chồng ở bên cạnh đã bị cô vứt đến chín tầng mây rồi.

Âm đế da^ʍ tao bỗng nhiên bị ngón chân mãnh liệt động vào, ngón chân Diệp Chân nháy mắt cuộn vào cùng nhau, thân thể mềm mại luôn không ngừng run rẩy, dâʍ ɖị©ɧ cô gái không khống chế được mà phun trào ở qυầи ɭóŧ, vừa ấm vừa mềm mà dây ra mu bàn chân người đàn ông. Diệp Chân lấy ra di động, liếʍ môi khó nhịn mà gửi một tin nhắn:" Thị trưởng, anh có cảm nhận được không, tôi ướt quá rồi, ân..."

Một câu rêи ɾỉ kiều mị cuối cùng như vang lên bên tai.

Da^ʍ không chịu được.

Chân Tần Duẫn Đông cảm nhận được chất lỏng từ qυầи ɭóŧ chảy ra, lúc nhìn được tin nhắn trên bàn thiếu chút gầm nhẹ ra tiếng, anh đương nhiên cảm nhận được chỗ đó ướt đến rối tinh rối mù.

Đồ da^ʍ phụ.

Dám coi anh ta là gậy tự an ủi, còn một mình đến cao trào.

- Cô giáo Diệp, xem cô gầy như vậy, ăn nhiều một chút.

Tần Duẫn Đông trên bàn còn không ngừng gắp đồ ăn cho cô, Diệp Chân nhanh bị anh ta hù chết, vội vàng nói.

- Thị ... thị trưởng Tần khách sáo quá, tôi tự gắp được rồi ách...

Ngữ điệu thiếu chút lại thay đổi, phát ra tiếng rêи ɾỉ, cũng may Diệp Chân điều chỉnh kịp thời. Tần Duẫn Đông không nghe cô nói, như cũ đem thức ăn đặt ở trên đĩa cô.

- Cô giáo Diệp đừng khách khí, tất cả mọi người đều là đồng nghiệp mà.

Chân người đàn ông mạnh đâm một cái ở cửa mình, cô gái nhỏ giọng ách một cái, mu bàn chân thong thả mà ma xát cửa âʍ đa͙σ non nớt của Diệp Chân, dần dần sinh nhiệt như đốt lửa, kí©ɧ ŧɧí©ɧ nhụy hoa, ở lúc cô gái run rẩy mà mở ra âm hạch, tùy ý nghiền nát cửa âʍ đa͙σ. Âʍ ɦộ cô gái thật nhanh bị anh làm mở ra,nước nôi đầm đìa, tiếng thở dốc ngày càng nhanh.

- Cô giáo Diệp, còn không cảm ơn thị trưởng đã coi trọng.

Hiệu trưởng Cao ở bên cạnh ồn ào.

Diệp Chân có chút xấu hổ, trừ Chương Cao Thành, những người khác trong lòng đều có chút đánh giá phỏng đoán,nhưng bất đắc dĩ trên mặt đương sự đều không nhìn ra điều gì.

- Chồng à, em cũng kính anh.

Diệp Chân đỏ mặt chạm vào chén rượu Chương Cao Thành, ngửa đầu uống mấy ngụm. Nhìn mặt vợ mới uống mấy ngụm đã đỏ lên, mắt phượng mất hồn, nhịn không được khuyên một câu.

- Anh biết em không biết uống rượu, không phải uống nữa.

- Không sao, hôm nay ... hôm nay khó được vui vẻ.

Người đàn ông dưới bàn càng tùy ý mà chơi tiểu huyệt cô, khiến cho ngực cô khẽ run, đùi tao mị mở rộng ra, hơi thở gấp gáp, trên mặt mang theo ý mềm mai động dục.

Ách.

Toàn bộ thế giới như chỉ còn lại động tác của người đàn ông đang đùa bỡn bức huyệt.

- Vậy được, em chú ý chút.

Chương Cao Thành biết vợ là người biết đúng mực, cũng không nói cái gì nữa. Đôi mắt Diệp Chân thẳng nhìn chằm chằm Tần Duẫn Đông, trong mắt đầy tình sắc kɧıêυ ҡɧí©ɧ, môi đỏ kiều mị hơi mở ra, tựa như rêи ɾỉ. Tần Duẫn Đông động vài cái. Tần suất mạch máu nhảy lên cùng nhịp tim đập, người đàn ông trầm mặc, phía dưới bàn tiệc hợp với kɧoáı ©ảʍ trí mạng như hít thở không thông mà chết.

Ngô, ân...

Sắp cao trào.

Lần đầu tiên ở trước mặt chồng yêu đương vụиɠ ŧяộʍ, Diệp Chân cảm giác thân thể đều bị hắn làm cho run rẩy không thôi, hoàn toàn ở trước mặt Tần Duẫn Đông mở ra thân thể mình. Diệp Chân không tiếng động thở dốc, chén rượu sắp cầm không được, run tay cầm lên ngửa đầu uống mấy ngụm.

- Hiệu trưởng Cao, tôi kính thầy một ly.

Chương Cao Thành hoàn toàn không biết, tiểu huyệt vợ mình bị người đàn ông khác chơi đến cao trào, dâʍ ŧᏂủy̠ giàn giụa, ở dưới bàn bị làm cho thở gấp liên tục, còn ở ngay dưới mí mắt mình. Diệp Chân tiếc nuối chân mình không đủ dài, nếu không cũng có thể với tới dươиɠ ѵậŧ của người đàn ông kia, chỉ có thể dùng chân cọ ống quần hắn.

- Được được,khó được cô có tâm.

Trên bàn tiệc mọi người còn đang bận xã giao, chỉ có Trần Mai chú ý tình huống của Tần Duẫn Đông và Diệp Chân, thấy sắc mặt Diệp Chân không thích hợp, càng ngày càng hiện lên sắc dục mất hồn. Cô hơi xốc lên khăn trải bàn, xem xong chấn động.

Cô gái tách ra hai đùi, ở giữa là bàn chân của người đàn ông, cô gái khó nhịn không ngừng nhón gót chân mang giày cao gót, chân người đàn ông không ngừng ở dưới làn váy run rẩy, hai người tựa như làm đến say mê, chân Diệp Chân kẹp chặt một chút, còn không ngừng lấy giày cao gót mà cọ ống quần của người đàn ông. Hai người này lá gan lớn thật, Chương Cao Thành còn ngồi bên cạnh mà đã bắt đầu làm tới rồi.

Nhìn một màn sắc tình như vậy, Trần Mai cũng nhịn không được ướŧ áŧ, hôm nay cũng nên đi tìm đàn ông mà chơi một chút.

- Tiểu Chân, không bằng chúng ta đổi chỗ đi.

Chén rượu của cô gái nặng nề mà nện trân bàn, Diệp Chân khó nhẫn nại mà hạ mắt, lập tức nhìn về phía bạn tốt, phía dưới bàn người đàn ông thu chân lại, tựa như chưa có chuyện gì xảy ra.

- Làm sao vậy?

- Mình có việc cùng hiệu trưởng Cao nói một chút.

- Được được, không bằng Tiểu Diệp qua bên kia ngồi, ở bên cạnh thị trưởng Tần, tôi cùng Tiểu Trần quấy rầy chút.

Hiệu trưởng Cao trên bàn tiệc dẫn mối, tự nhiên thực nguyện ý. Diệp Chân đem tóc vén sau tai, mặt ửng hồng đứng lên, ngồi cạnh Tần Duẫn Đông, nhếch chân lên.

- Thị trưởng Tần.

Bị mưa xuân tưới qua thanh âm cô gái kiều mị.

- Tôi kính anh.

Huyệt Thái Dương Tần Duẫn Đông tê rần, cảm giác được chân mảnh khảnh của cô gái như mị xà leo lên đùi, mang theo điện chạy đến hai giữa hai chân, một chút lại một chút, mang theo khuynh hướng cảm xúc ma sát, ở bộ vị mẫn cảm của người đàn ông xoay quanh. Chân cô, rất mềm.

- Thị ... trưởng... Tần...

- Được.

Tay Tần Duẫn Đông chống lên trán, biết cô gái nhỏ trả thù anh, chân mềm của cô vén ống quần anh lên, chậm rãi cọ lên, trên mặt mang theo tươi cười ưu nhã, vải tây trang tốt nhất bị cọ xát ra thanh âm sàn sạt. Da đầu Tần Duẫn Đông tê dại, muốn tại chỗ cắm cô luôn, dùng dươиɠ ѵậŧ hung hăng nghiền áp âʍ đa͙σ cô, đâm cho cô a a gọi bậy, cho chồng cô xem cô ở trước mặt anh nhiều dâʍ đãиɠ.

- Cô giáo Diệp.

Tần Duẫn Đông bị rót một chén rượu, yết hầu không ngừng lăn lộn, khó chịu mà căng phía dưới.

- Về sau mọi người đều là đồng nghiệp.

- Đúng thế.

Bàn chân Diệp Chân tiếp theo nháy mắt dẫm lên phần hông người đàn ông phồng lên một cục.