Có lẽ là tâm hư vinh tác quái, đối mặt Tần Duẫn Đông không ngừng câu dẫn, cất cái rụt rè đi, tâm tư xôn xao, cũng thường thường mà đùa hắn, không nghĩ tới người đàn ông vấp phải trắc trở sau thật sự rời đi, Diệp Chân biết chính mình luyến tiếc. Hắn mạnh mẽ, ưu nhã, diện mạo xuất sắc, không giống chồng mình nói gì nghe nấy, cường hãn khống chế cô làm cả thể xác và tinh thần vui sướиɠ,làm cô thật hạnh phúc, thật thỏa mãn.
Cô cũng cảm thấy mình thật kĩ nữ. Như Trần Mai nói cô căn bản từ chối được người đàn ông như vậy. Cùng chồng sinh hoạt hôn nhân quá bình thường, nhàn nhạt đến không một tia gợn sóng. Người đàn ông này xuất hiện làm cô một lần nữa lâm vào vực sâu tình cảm mãnh liệt.
Diệp Chân không biết, Tần Duẫn Đông đối với cô có phải là hứng khởi nhất thời. Nhưng lúc tình cảm mãnh liệt mênh mông tới, Diệp Chân vẫn là một đầu tiến vào, hãm sâu trong đó. Đồ vật dưới bàn chân kia thật sự rất lớn, còn không ngừng bành trướng. Lòng bàn chân Diệp Chân dẫm đến đồ vật phồng kia, tức khắc cảm giác toàn bộ linh hồn bị thiêu đến bay lên, chân tâm bắt đầu ngứa ngáy làm cô nhịn không được bắt đầu động lên.
Ngô.
Thật lợi hại nha.
Rất muốn bị cắm vào.
Bàn chân cô gái đặt ở côn ŧᏂịŧ bắt đầu thong thả vuốt ve lên cùng với thanh âm ma sát sàn sạt, như cọ giấy ráp. Sợ người khác phát hiện, động tác Diệp Chân uống rượu ăn cơm không ngừng, trên mặt xuân triều cùng sắc dục càng ngày càng đậm.
- Cô giáo Diệp, tôi cũng kính cô.
Tần Duẫn Đông duỗi tay nặng nề mà chạm vào chén rượu Diệp Chân, rượu thiếu chút bị tràn ra, trên cổ gân xanh ẩn hiện, nhìn cô gái động dục.
- Thị trưởng Tần.
Mặt ngoài hai người xem không có gì khác thường, kì thật tình triều gợn sóng. Người đàn ông buông chén rượu ra, trên trán đầy mồ hôi nóng, thanh âm thấp đến chỉ hai người mới nghe được.
- Cô giáo Diệp, chồng em biết em ở trước mặt đàn ông khác dâʍ đãиɠ như vậy không? Muốn hay không hiện tại tôi đi nói với hắn, vợ anh vυ', eo, còn có chân đều bị tôi chơi qua, đều là cực phẩm. Huyệt cũng bị tôi làm qua, bên trong vừa ướt vừa chặt đủ cho đàn ông tình nguyện mà treo cổ bên trong, vợ anh hiện tại còn lấy chân cọ côn ŧᏂịŧ lớn của tôi.
Miệng đầy lời thô tục, phía dưới cô gái càng ướt. Người đàn ông này nha, hư đến tận xương tủy.
- Ngô, thị trưởng, không cần nói cho chồng em... anh muốn làm gì em đều đồng ý với anh, được không?
Thanh âm Diệp Chân kiều mị, kêu đến huyệt Thái Dương người đàn ông thình thịch nhảy.
- Không cần? Tôi xem em thực thích.
- Ư, lại ướt rồi...
Đũng quần người đàn ông, côn ŧᏂịŧ trướng căng, dữ tợn lại nóng bỏng, cách vải quần đều có thể cảm nhận được, Diệp Chân nuốt nước bọt, nhịn không được mà cọ hai chân.
- Huyệt lại chảy nước?
Thanh âm người đàn ông mang theo âm ngoan từ tính, nhìn biểu tình anh nhẫn lại ẩn nhẫn, trên bàn tiệc thật chính trực, lại ói lời tán tỉnh hạ lưu thô tục. Lòng Diệp Chân liền ngứa.
- Ân ân...
Thật con mẹ nó dâʍ đãиɠ.
Âʍ ɦộ cô mà thọc vào khẳng định thực sướиɠ, nhiều nước như vậy mà.
Mỗi lần ngón tay tiến vào bên trong, Tần Duẫn Đông đều phát hiện anh căn bản luyến tiếc lấy ra,thậm chí liên tiếp mất khống chế. Cô gái này, vậy mà làm người đủ bảo trì bình tĩnh như anh mất khống chế được. Bàn tay người đàn ông cầm chân nhỏ của cô gái, bắt lấy mắt cá chân cô bắt đầu quét lên dươиɠ ѵậŧ mình, Diệp Chân thiếu chút sợ hãi kêu thành tiếng. Vừa lúc đó có người nói chuyện cùng Tần Duẫn Đông, rất cung kính nói.
- Thị trưởng Tần, lúc trước có mời ngài ăn cơm, ngài lúc nào có thời gian rảnh ạ?
Tần Duẫn Đông nhìn lướt qua người đang cùng mình nói chuyện, với người này không có bất cứ ấn tượng nào, dục cầu bất mãn sắc mặt đáng sợ nhìn người kia. Người nọ liền ngốc, không biết chính mình nói sai hay làm sai cái gì, sao thị trưởng sắc mặt lại khó coi như thế.
- Thị trưởng, ngài có phải mệt mỏi không?
Hiệu trưởng Cao nhìn Diệp Chân mặt ửng hồng, tựa hồ như có gì đó. Đồ dâʍ đãиɠ này không phải là mới bị thị trưởng làm đi? Không nghĩ đến Diệp Chân còn biết điều, nhìn đoan trang rụt rè như thế, vốn dĩ cho rằng còn phải tốn chút công phu, hiện tại xem ra hắn không cần, hiệu trưởng Cao ái muội cười nhìn lướt qua Diệp Chân cùng Tần Duẫn Đông, cũng là phúc khí của cô gái này.
- Ừ, tôi về trước.
Tần Duẫn Đông cuối cùng đứng lên, đem áo khoác cởi ra cầm trên tay, vừa vặn che lại hạ thể cương cứng của chính mình, có người ân cần muốn cầm giúp liền bị hắn tàn nhẫn trừng mắt ngăn lại.
Hiện trường chỉ có hiệu trưởng Cao cùng Trần Mai biết được tình huống như thế nào, hiệu trưởng Cao trừng mắt liếc tên xun xoe kia, lập tức đưa Tần Duẫn Đông ra cửa, lúc này cũng không để Diệp Chân tiễn Tần Duẫn Đông, dù sao chồng chính quy của người ta vẫn còn ở đây, hắn không thể làm thế, quá khó coi rồi.
- Tiểu Chân, chúng ta trở về đi.
Đêm nay sắc mặt Chương Cao Thành luôn không đúng, tâm sự nặng nề không biết suy nghĩ cái gì, giống như từ lúc bắt đầu liên hoan đến bây giờ đều như thế.
- Chồng à, chúng ta về thôi?
Diệp Chân duỗi tay vẫy trước mặt Chương Cao Thành, hắn mới tựa hồ hoàn hồn,ôn nhu cười một chút.
- Ừ, chúng ta về thôi.
Nhìn Trần Mai lấy túi của mình, Chương Cao Thành lễ phép hỏi một câu.
- Tiểu Mai, cần bọn anh đưa cô về trường không?
- Được, đều muộn thế này rồi, em cũng khó gọi xe.
Trần Mai tiện tay vuốt lại mái tóc dài, cầm túi trên ghế, cười vũ mị. Ba người ra khỏi ghế lô.
Đường về trường học cùng về nhà họ khác nhau, Chương Cao Thành đem Trần Mai về trường trước, mới lái xe về nhà. Về nhà một lúc, Chương Cao Thành tính toán thương lượng chuyện sinh con.
- Tiểu Chân, buổi sáng nói chuyện sinh con, chúng ta ngồi xuống thương lượng chút.
Trong thân thể Diệp Chân còn hương vị người đàn ông kia lưu lại, huống chi qυầи ɭóŧ đều đầy dâʍ ɖị©ɧ, chột dạ tính đi tắm.
- Chồng à, em tắm rửa xong rồi nói được không? Lúc ở ghế lô nhiều người hút thuốc uống rượu, hôi lắm.
- Em đi đi.
Chương Cao Thành nằm trên ghế sô pha, cũng muốn nghỉ ngơi một chút. Diệp Chân lấy quần áo tắm rửa ở trong tủ, nghe thấy âm thanh chuông cửa tựa hồ vang lên, chồng cô ra mở cửa.
- Chồng ơi, ai tới thế?
Diệp Chân đi ra, nhìn đến mặt Tần Duẫn Đông xong, cả người cứng lại, thân thể không ngừng run rẩy, cảm giác hoảng loạn bị gian phu tìm tới cửa nháy mắt đi lên.
- Thị trưởng?
Người đàn ông này, sao anh ta dám chủ động đến đây.
- Tiểu Chân, em sao thế?
Chương Cao Thành kì quái nhìn vợ, không biết cô sợ hãi gì.
- Thị trưởng Tần trước kia học cùng trường với anh, tối nay tới tìm anh ôn chuyện.
- Hóa ra cô giáo Diệp là vợ Cao Thành, tôi nên gọi cô là bà Chương mới phải.
Tim Diệp Chân đập kịch liệt vì những lời này mà bình tĩnh xuống, trốn tránh ánh mắt nghiền ngẫm của Tần Duẫn Đông, hoảng loạn mà cầm quần áo vào phòng tắm.
- Vậy hai người nói chuyện đi, em đi tắm.
Chồng cô ừ một tiếng.
Diệp Chân không biết mình đến phòng tắm như thế nào, mở vòi hoa sen, cọ rửa thân thể mình, đem dâʍ ɖị©ɧ trên mông rửa hết đi. Cô hỗn loạn suy nghĩ, chậm rãi bình phục. Không biết tắm bao lâu, cửa phòng tắm bị mở ra Diệp Chân không để ý. Giây tiếp theo, một cánh tay hữu lực kềm chế một cánh tay cô, người đàn ông từ phía sau che miệng cô lại.
- Là tôi.
Giọng Tần Duẫn Đông trầm thấp gợi cảm vang lên.
- Ân...
Người đàn ông này, anh ta vậy mà dám ở dưới mí mắt chồng cô xông tới. Diệp Chân hãi hùng khϊếp vía, trong lòng bỗng nhiên xuân tình nhộn nhạo lên. Vừa quay đầu lại, hai người vội vàng mà ôm lấy nhau kịch liệt hôn lưỡi, nước bọt trong suốt trên môi không ngừng tràn ra, hai đầu lưỡi nóng bỏng lại lần nữa giao triền, Diệp Chân chủ động ôm vai anh, thừa nhận anh xâm lược.