Tần Duẫn Đông từ trên sô pha đứng lên, một bên đem cổ tay áo cuốn lên khuỷu tay, hướng phòng bếp đi qua. Người đàn ông thân cao chân dài, lưng thẳng dán ở dưới áo sơ mi trắng lấp ló đường cong lưu loát, xương sống kéo dài đến eo mông hữu lực, bộ dáng tốt. Diệp Chân phảng phất bị mê hoặc. Lúc nghe thấy động tĩnh trong bếp, Diệp Chân từ trên sô pha đi xuống, lén út tới tủ quần áo của anh, cầm qυầи ɭóŧ cùng áo sơ mi mà lung tung mặc lên, lại xách giày cao gót, nhón chân lặng lẽ hướng cửa đi đến, có tật giật mình mà hướng phòng bếp nhìn vài lần. Lúc Tần Duẫn Đông phát hiện bên ngoài không thích hợp, trên sô pha đã không có bóng người. Cửa tủ quần áo của anh bị mở ra, trong đó thiếu mấy món đồ, khẳng định bị người phụ nữ kia cầm đi rồi. Diệp Chân hoảng loạn từ thang máy đi ra, không ngừng quay đầu lại xem, giống như có hồng thủy mãnh thú ở sau lưng đuổi theo. Lúc dùng điện thoại gọi cho Trần Mai vừa tan lớp xong, trốn vào kí túc xá đơn người của cô ấy. Diệp Chân mới thả lỏng tinh thần được.
- Làm sao đấy, đằng sau có mãnh hổ đuổi bạn sao?
Trần Mai rót cho cô ly nước lọc, đánh giá tây trang của đàn ông trên người bạn tốt, duỗi tay kéo một chút, bên trong cô còn mặc qυầи ɭóŧ đàn ông.
- Qυầи ɭóŧ CK, vẫn là tuyền một màu đen, thị trưởng Tần có phẩm vị nha.
Trần Mai nhìn kích cỡ qυầи ɭóŧ, kinh ngạc một chút, tiện đà xấu xa cười nói.
- Cái này kích cỡ dươиɠ ѵậŧ lớn, có phải mỗi lần đều làm bạn sướиɠ chết đi sống lại,dục tiên dục tử?
- Đừng đùa nữa, còn không phải tại bạn, đem mình ném ở thang máy.
- Bạn cùng thị trưởng liếc mắt đưa tình, mình chẳng lẽ ở lại làm bóng đèn?
Trần Mai ngồi xuống.
- Nhanh nói xem sau đó phát sinh chuyện gì? Sao lại mặc quần áo của đàn ông?
Diệp Chân mặt đỏ tim đập đem mọi chuyện nói ra, Trần Mai nghe xong tấm tắc trêu ghẹo nói.
- Tiểu Chân, bạn xong đời rồi.
- Cái gì?
- Bạn dám ở dưới mí mắt thị trưởng chạy trốn, anh ta là ai hả, bạn nói bạn có phải xong đời rồi không?
Tay Diệp Chân run lên.
- Mình lúc ấy không nghĩ qua nhiều liền chạy,.
Nhớ tới lúc đó nhắc tới chồng, người đàn ông kia ngữ khí cứng rắn, ánh mắt lộ ra âm lãnh cùng cường hãn làm người ta sợ hãi, Diệp Chân bắt đầu đứng ngồi không yên, không biết Tần Duẫn Đông sẽ chỉnh cô như thế nào. Suy nghĩ lung tung Diệp Chân tùy ý nhìn di động, có tin nhắn mới:" Diệp Chân, em dám chạy dưới mí mắt tôi, buổi tối đừng để tôi bắt được, làm chết em."
Di động rơi xuống, Diệp Chân sợ muốn khóc.
- Tiểu Mai, mình nên làm gì bây giờ?
- Còn có thể làm sao được nữa?
Trần Mai hai tay khoanh trước ngực.
- Nếu sợ hãi như thế, buổi tối liên hoan mình cùng bạn đi chung, chỗ chồng bạn không để ý được còn có mình.
- Được rồi.
...
Lúc liên hoan buổi tối, Diệp Chân gọi cho chồng, nói với anh ta mình đi cùng Trần Mai, khả năng sẽ muộn một chút để hắn không cần đợi.
- Vậy được rồi, hai người chú ý an toàn, đến đó rồi gọi cho anh.
Chồng hồn nhiên không biết chuyện gì, ở trong điện thoại mọi cách quan tâm cô.
- Vâng, em tới rồi sẽ gọi cho anh.
Diệp Chân qua loa cúp điện thoại, trang điểm thay quần áo, hai người mới đi đến địa điểm liên hoan. Liêm hoan tổ chức ở một hội sở cao cấp, hiệu trưởng Cao vừa đến, mọi người liên sôi nổi đứng lên đón ông ta.
- Đều ngồi xuống hết đi.
Hiệu trưởng Cao sắc mặt hồng nhuận nhìn mọi người, lúc chú ý tới Diệp Chân chưa đến, vừa định hỏi Chương Cao Thành cô giáo Diệp đâu lại nghe ở cửa xôn xao liền cung kính đứng lên, mọi người biết là thị trưởng đến rồi.
- Thị trưởng Tần.
Hiệu trưởng Cao nịnh nọt mà đi đón, tay hướng đến vị trí ở trên mời anh ngồi xuống.
- Còn chờ ngài thôi.
Tần Duẫn Đông gật đầu, bỗng nhiên nhếch môi.
- Thầy giáo Chương, đã lâu không gặp.
Sắc mặt Chương Cao Thành có chút cổ quái, nghe Tần Duẫn Đông chào hỏi mới hiện thân, nở nụ cười nhạt.
- Thị trưởng Tần, đúng là đã lâu không gặp.
- Thị trưởng biết thầy giáo Chương sao? Sao trước kia không thấy cậu nhắc tới?
Hiệu trưởng Cao kinh ngạc nhìn anh ta, đúng là không nghe Chương Cao Thành đề cập qua chuyện của thị trưởng.
- Chỉ là đồng môn thôi, tôi cũng không tiện lấy danh nghĩa của thị trưởng mà khoe khoang gì.
Chương Cao Thành trả lời cẩn thận, hiệu trưởng Cao lại nhắc thì không đúng, nhưng cũng không thích hợp ở lúc này nói gì.
- Thị trưởng, ngài ngồi đi.
Tần Duẫn Đông kéo ghế ngồi xuống, không đén vài phút Chương Cao Thành nhận được điện thoại của Diệp Chân, trên mặt cũng hiện lên tươi cười.
- Thị trưởng Tần, hiệu trưởng Cao, vợ tôi đến rồi, tôi đi đón cô ấy.
- Đi thôi, đi thôi.
Hiệu trưởng Cao ước gì Diệp Chân đến đây, vui vẻ ra mặt để Chương Cao Thành đi đón người, Tần Duẫn Đông biểu tình không chút biến hóa, lại có chút cao thâm khó dò.
- Cô giáo Diệp, cô ngồi ở đây đi.
Diệp Chân vừa tới, hiệu trưởng Cao liền gọi Diệp Chân ngồi vào bên cạnh Tần Duẫn Đông, Diệp Chân thế nào lại không biết tính toán của lão già đó, cố ý ngồi ở đối diện.
- Thật xin lỗi a hiệu trưởng, tôi ngồi với chồng tôi được rồi.
Diệp Chân ngồi đối diện Tần Duẫn Đông,xem như cách xa hắn nhất.
- Không việc gì, mọi người tùy tiện ngồi đi, đừng khách sáo.
- Đúng vậy, mọi người tùy tiện ngồi đi.
Hiệu trưởng Cao bị Diệp Chân làm nghẹn, thấy thị trưởng cũng không trách tội, liền hiền hòa mà cười một cái. Tần Duẫn Đông bỗng nhiên lên tiếng, ánh mắt hiện lên ý cười còn lộ ra tà khí, xem đến Diệp Chân trong lòng run sợ .
- Thầy giáo Chương, học sinh trong lớp rất thích thầy, còn nói sau này thích thầy dạy nữa đâu.
Hiệu trưởng Cao rót một chén rượu.
- Chén này tôi mời thầy.
- Hiệu trưởng Cao...
Chương Cao Thành nâng ly lên không chối từ, anh ta không phát hiện, Tần Duẫn Đông đã cởi giày bắt đầu cọ chân vợ mình. Cả người Diệp Chân căng chặt, kêu dời không ra, sợ động tác qua lớn làm mọi người chú ý, chỉ có thể cảm thụ đầu ngón chân của người đàn ông dần dần từ trên đùi cọ lên. Hôm nay cô mặc váy ngắn cùng tất chân, thật dễ dàng bị xâm phạm, chân anh dần cọ lên, ở trên tất chân làm ra một loại ma xát cùng xúc cảm nóng bỏng.
Ân...
Người đàn ông cọ da thịt trên đùi cô,như con kiến cắn trái tim, cả người đều tê dại, ngón chân kia còn dần dần hướng đến lướt qua trong lòng cô, đến càng gần tới hoa huyệt, tim Diệp Chân càng đập nhanh bồn chồn.
- Không cần...
Cô nhìn về phía hắn, mang theo ánh mắt cầu xin. Người đàn ông không quan tâm. Diệp Chân nhịn không được hơi mở ra hai chân, mặc cho bàn chân anh cuối cùng chạm tới hoa tâm. Chỉ cách qυầи ɭóŧ cùng tất chân ấn lên hoa tâm, ngón chân dùng sức chọc một cái, bàn tay cô gái bấu lấy cạnh bàn càng chặt, nắm đến mặt bàn đều rung lên.
- Cái bàn này sao lại rung mạnh thế nhỉ?
Một người mơ hồ nói một câu, sợ đến Diệp Chân vội buông cạnh bàn ra, dựa mạnh vào ghế. Trên bàn tửu sắc như cũ. Tất cả mọi người không biết, chân Tần Duẫn Đông cách bàn nâng lên đặt ở đầu gối Diệp Chân, tùy ý đùa bỡn tiểu huyệt cô, chơi đến trán cô đầy mồ hôi, lại chỉ có thể ở trước mặt chồng làm bộ không xảy ra chuyện gì.
Ân...
A...
Không cần.