Ngoại Tình

Chương 11

Khăn lông cũng là của anh thường xuyên sử dụng, Diệp Chân ngửi được trên khăn còn lưu trữ hương vị mê người của anh, lúc chà lau hạ thân cùng chân tâm cố ý qua lại, lặp lại vuốt ve, tưởng tượng đến bộ dáng anh thường ngày dùng khăn lông lau mình, một trái tim dâʍ đãиɠ đều hóa thành nước.

- Thị trưởng... thật thoải mái... anh thật lợi hại...

Diệp Chân không chú ý tới, có mấy sợi lông đen dính ở trên, chờ đem vắt khăn lông lên còn giấu bên trong. Hết thảy đều xong, trong phòng tắm ngập tràn hơi nước sương trắng. Diệp Chân cầm áo sơ mi của người đàn ông, bỗng nhiên nhớ ra, lúc nãy cô bị hắn ôm về quần áσ ɭóŧ đều không có, lại không chuẩn bị đồ mới,lúc này khẳng định không có để mặc, chỉ có thể đơn giản tròng cái áo sơ mi này lên. Nhưng nếu mặc như thế này trước mặt người đàn ông kia, bên trong không mặc đồ gì, như vậy lộ đùi lại lộ ngực, mặc đều như không mặc, anh ta có  cho rằng cô cố ý quyến rũ mình không? Diệp Chân rối rắm. Cô theo bản năng nuốt nước bọt, không dám nghĩ đến kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì.

- Còn chưa tắm xong?

Diệp Chân còn đang do dự nhìn áo sơ mi trong tay, thanh âm từ tính ưu nhã của người đàn ông ở ngoài cửa phòng tắm vang lên, cùng với hai tiếng đập cửa.

- Sắp nửa giờ rồi, em muốn nghẹn chết bên trong?

- Tắm... tắm xong rồi.

- Tắm xong còn không ra?

Tần Duẫn Đông đứng ở cửa phòng tắm, ung dung ngắm thân ảnh tinh tế sau kính mờ. Diệp Chân cắn răng, đem áo sơ mi tròng lên người, khó khăn lắm mới che đến đùi cô, mơ hồ còn thấy được cánh mông. Đầṳ ѵú hồng nhạt ở phía dưới áo sơ mi ái muội mà hiện lên hai đỉnh, chỉ cần hơi chút nhúc nhích là bộ ngực liền rung rung không ngừng. Diệp Chân tưởng tượng đến chính mình lập tức lấy bộ dạng da^ʍ tao như thế xuất hiện trước mặt người đàn ông kia, trong lòng liền cảm thấy thực sắc tình.

- Ra đây.

Diệp Chân đi ra khỏi phòng tắm, cô liền thấy Tần Duẫn Đông đứng ở cửa sổ sát đất, theo sau xoay người ngồi trên sô pha.

- Đến đây, ngồi trên đùi tôi.

Diệp Chân cúi đầu đi qua, không có theo lời ngồi trên đùi anh mà ngồi bên cạnh, lúc ngồi xuống tiểu huyệt lõα ɭồ cùng mông thiếu chút là bại lộ, cô gái không có cảm giác an toàn mà kéo vạt áo sơ mi. Tần Duẫn Đông không để ý cô không nghe lời , cánh tay chống ở sườn thân thể cô như đem cô vây trong ngực, thanh âm ái muội vang lên bên tai cô.

- Bên trong không mặc đồ lót, phải không?

Diệp Chân nháy mắt đỏ rực mặt.

- Thật dâʍ đãиɠ, tôi đều nhìn thấy lông mao của em.

Tần Duẫn Đông cười đến ác liệt lại tùy tiện, một bàn tay cầm cánh tay cô gái, một tay khác tách hai chân cô ra. Diệp Chân bị bắt mở chân ra, mặt đối mặt mà ngồi trên đùi anh, mông trắng nõn của cô bại lộ trong tầm mắt người đàn ông, tiểu bức dính sát vào quần tây của anh. Cô gái khép chân, hít thở không thông run rẩy.

- Run gì chứ?

Tần Duẫn Đông cách áo sơ mi bắt đầu liếʍ láp đầṳ ѵú cô gái, đầu lưỡi từ cổ áo đi vào ở trên vυ' quét vòng tròn. Diệp Chân ngứa ngáy, nhẹ thở gấp đem vυ' đưa đến trong miệng anh.

- Da^ʍ nữ, ngoài miệng còn nói không cần đâu.

Bàn tay to của người đàn ông bẻ cánh mông của cô ra, lòng bàn tay ấm áp vuốt ve, thỉnh thoảng lộ ra khe mông đỏ thẫm.

- Ừ ừ, nơi đó không được, đừng sờ mà...

Cô gái bị anh cường thế mê đến lọt vào sương mù, như muốn hòa tan trong tay anh, ngón chân trắng nõn đều cuộn cùng nhau.

- Ân?

- A.. không cần, đừng liếʍ...

- Da^ʍ nữ, có phải hay không lại chảy nước rồi?

Thanh âm Tần Duẫn Đông hàm chứa từ tính thô bạo, đũng quần anh đều bị cô làm ướt,.

- Chỗ này không thể sờ, chỗ kia không thể liếʍ, tiểu huyệt còn không phải chảy nước làm ướt đũng quần tôi.

Nghe người đàn ông thô tục tán tỉnh, Diệp Chân tao tâm nhộn nhạo không thôi.

- Ân, không...

Đột nhiên bị anh cắn xuống đầṳ ѵú, hai chân Diệp Chân căng chặt vô ý thức mà nâng lên, lung lay giữa không trung. Cho người ta ảo giác như bị người đàn ông một đẩy thọc vào sâu trong bức huyệt.

- Tôi ... tôi không biết... thị trưởng, tôi tôi... tôi buổi chiều còn có tiết, chồng tôi còn đang chờ tôi, có thể làm tôi đi trước được không?

- Tôi đã gọi cho chủ nhiệm giáo dục , tiết buổi chiều của em không cần tới.

Người đàn ông nhẹ nhàng bâng quơ mà phản bác cô.

- Ngô... thị trưởng, không cần như vậy. Chúng ta như thế này là không đúng, buông tha cho tôi được không, cầu xin anh...

Cô gái đoan trang trinh tiết còn giãy giụa lần cuối.

- Câm miệng!

Người đàn ông lạnh mặt quát lớn, như cũ không ngừng liếʍ xoa vυ' cô, đáy mắt đen phong ấn hắc ám.

- Cô thích chồng cô như vậy à, câu nào cũng không rời hắn ra? Tôi xem cô muốn chết phải không? Tôi có thể thành toàn cho cô, đem cô làm chết trên giường, được không?

- Anh...

Diệp Chân nhìn mu bàn tay của người đàn ông nổi gân xanh, như ẩn nhẫn không bóp chết cô, cô biết mình đã chọc giận anh ta.Tay anh ta sức lực lớn như vậy, một nắm có thể đem cổ cô bẻ gãy. Cảm xúc của người đàn ông này hỉ nộ vô thường, cân nhắc không được, cô có khi thật sự sợ anh, lại nhịn không được muốn đến gần anh . Qua một lúc lâu, Tần Duẫn Đông tựa như nhớ đến cái gì, rốt cuộc ngẩng đầu nhìn thân thể cô gái bị anh làm đến mềm nhũn run rẩy, sắc mặt so với vừa rồi ôn hòa rất nhiều.

- Bảo bối, có đói bụng không, vẫn luôn không ăn cơm.

- Đói.

Tần Duẫn Đông nói như vậy, Diệp Chân mới nhớ mình chưa ăn cơm. Run sợ nhìn anh ta lại trở lên ôn hòa mà trả lời một tiếng.

- Ừ, em có thể nấu cơm không?

- Không, sẽ không.

Nói đến Diệp Chân cũng thấy thẹn thùng, khả năng cô không có thiên phú nấu ăn, lúc nào làm cơm cũng không thể ăn được, ở nhà chồng cô làm đơn giản, cũng ăn rất ngon, cho nên cô cũng chỉ phụ giúp rửa rau.

- Tôi đi nấu cơm cho em.

- Anh ... anh cũng biết nấu?

Người đàn ông rốt cuộc đem cô thả xuống, Diệp Chân kinh ngạc nhìn sườn mặt tinh xảo của người đàn ông, không nghĩ tới thị trưởng Tần cao cao tại thượng cũng sẽ nấu cơm.

- Thế nào, chỉ có chồng em có thể, tôi lại không biết nấu?

Người đàn ông cười như không cười nhìn cô, ái muội sắc tình vỗ mông cô.

- Chuyện người đàn ông của em làm so với tưởng tượng của em còn nhiều hơn.

Diệp Chân mân môi, không phản bác anh ta điều gì.