Lăng Vân đắc ý nhìn Mục Thu Hàm.
Mục Thu Hàm bị tiếng cười của Lăng Vân làm cho sởn tóc gáy, trong lòng nhịn không được muốn đánh trống lui quân. Kỳ thật hắn đã bị trục xuất gia môn, không quay về cũng không có gì. Nhưng hắn đã gặp Lăng Ngạo Thiên, nói như thế nào cũng muốn mang Tiểu Vân Nhi gặp cha mẹ mình, bằng không luôn có chút danh không chính, ngôn không thuận.
“Tiểu Vân Nhi, ngươi muốn thế nào?” Mục Thu Hàm đề phòng hỏi.
Tay Lăng Vân nhẹ nhàng xẹt qua cổ Mục Thu Hàm, ngón tay lành lạnh xẹt qua làn da, có một loại hương vị cảnh cáo nhàn nhạt. “Ngươi có tiền đồ như vậy, đương nhiên ta phải khen ngợi ngươi trước mặt cha mẹ ngươi.” Lăng Vân cười tươi âm dương quái khí nói.
“Khen ngợi thì không cần đi.” Mục Thu Hàm cười nịnh nọt, ngượng ngùng nói: “Kỳ thật không có gì để nói, ta cũng không có gì đáng giá ngươi khen ngợi.”
“Ai, ta lại muốn khen ngợi ngươi! Sắc mặt ngươi khó coi như vậy làm cái gì? Khiêm tốn như vậy làm cái gì? Sao lại không có gì để nói, Mục Thu Hàm ngươi làm ít chuyện tốt sao?” Lăng Vân vỗ vỗ mặt Mục Thu Hàm, có chút vui sướиɠ khi người gặp họa nói.
Biểu tình trên mặt Mục Thu Hàm cứng lại. “Vân nhi, ngươi xem chúng ta quen thân nhiều năm như vậy, ngươi sẽ không làm ta không xuống đài được đi.”
“Mục Thu Hàm, ngươi biết ngươi hại ta tổn thất bao nhiêu không? Biết không?” Lăng Vân túm chặt tóc Mục Thu Hàm, đến khi làm mái tóc mượt mà gọ gàng của Mục Thu Hàm thành tổ chim.
Mục Thu Hàm nghẹn lại, được rồi, hắn vừa gặp Lăng Vân đã tốn của Lăng Vân một khoản lớn tiền thuốc men, sau đó lại hại ngân phiếu của cậu biến thành hồ nhão, mấy ngày hôm trước lại hào phóng từ bỏ hai mươi vạn tiền khám bệnh cho cậu, cẩn thận tính tính, hắn thật đúng là chưa làm được chuyện tốt gì.
“Vân nhi, hoàng kim có giá, tình nghĩa vô giá, ngươi không thể bỏ gốc lấy ngọn!” Mục Thu Hàm chột dạ nói.
“Vô giá, vô giá chính là không đáng giá.” Lăng Thiếu Gia cười lạnh, Mục Thu Hàm vừa định phản bác, lại ẩn ẩn cảm thấy nơi xa một hơi thở quen thuộc.
Mục Thu Hàm động lỗ tai, không thoải mái nhíu mày lại. “Phía trước có người.”
Lăng Vân không sao cả nhướng mày, lười biếng ghé vào lưng Mục Thu Hàm, không để bụng nói: “Có người thì có người đi, tuy nơi này trước không có thôn sau không có nhà, nhưng có người thì cũng không có gì hiếm lạ.”
“Hình như là ca của ta.” Mục Thu Hàm âm thầm có dự cảm xấu, cõng Lăng Vân, tốc độ dưới chân đột nhiên nhanh hơn mười phần, cả người Lăng Vân đột nhiên bởi vì quán tính ngả về sau, may mà khi nghìn cân treo sợi tóc kịp bắt lấy cổ Mục Thu Hàm.
Lăng Vân đen mặt, thật là, muốn tăng tốc cũng không nhắc trước một tiếng, ngứa đòn sao. “Cách xa như vậy, sao ngươi biết là ca của ngươi?”
“Trực giác.” Mục Thu Hàm đơn giản rõ ràng nói.
Trong rừng cây hẻo lánh ít dấu chân người.
“Đến tột cùng các ngươi muốn làm gì?” Mục Thu Vũ tức giận hỏi, đối diện Mục Thu Vũ là bảy con cháu Tạ gia, công lực đều khoảng cấp bốn cấp năm, nếu đơn đả độc đấu, Mục Thu Vũ sẽ không kém hơn bất kỳ ai trong số đó, nhưng số lượng nhiều, y không có một chút phần thắng nào.
“Không sao, mấy người bọn ta chỉ muốn tìm ngươi luận bàn một chút thôi.” Tạ Khánh lên tiếng trước, trong mắt tràn đầy không có ý tốt.
Trong mắt Mục Thu Vũ đầy đề phòng, năm đó Mục Thu Hàm một kiếm phá bảy tên thiếu niên cao thủ liên thủ của Tạ gia, trắng trợn táo bạo đánh mặt Tạ gia, Tạ gia e ngại thiên phú của đệ đệ, miễn cưỡng nhẫn nhịn, hiện giờ đệ đệ thất bại, những người này lại định dậu đổ bìm leo.
“Tạ Khánh, có bản lĩnh ngươi đơn đả độc đấu với ta, lấy nhiều khi ít, tính bản lĩnh gì?” Mục Thu Vũ nhíu chặt mày, y ra ngoài một mình, dù chết ở đây, đối phương cũng tuyệt đối có thể hủy thi diệt tích.
Tạ Khánh cười đểu giả, trong mắt đầy trào phúng. “Ai không biết Mục đại thiếu gia thiên phú mạnh mẽ, nếu đơn đả độc đấu, mấy người bọn ta nào có phần thắng, Mục Thu Vũ, đệ đệ ngươi chính là một kiếm phá bảy người, chẳng lẽ hiện tại ngươi còn không bằng tên đệ đệ phế vật kia sao?” Tạ Khánh tay cầm đại đao, gương mặt ngăm đen tục tằng có vẻ tà dị.
Thiên tài còn tồn tại thì mỗi người nhìn lên, mất đi thiên tài quang hoàn, lại là ai cũng có thể giẫm đạp. “Ngươi!” Sắc mặt Mục Thu Vũ bởi vì phẫn nộ mà trở nên khó coi, nhắc tới đệ đệ, Mục Thu Vũ lại khó che giấu phẫn nộ trong lòng.