Gian Thương Ở Dị Thế

Chương 98-1: Nhớ lại

Mộ Minh U chậm rãi bước đến trước mặt Gấu trúc, quay đầu, đại môn Lăng gia thϊếp vàng rực rỡ lấp lánh dưới ánh mặt trời.

“Người ngươi muốn tìm là Lăng gia?” Mộ Minh U quay đầu hỏi, không biết vì sao trong đầu Mộ Minh U lập tức hiện ra mặt của Lăng Vân, cuộc nói chuyện với Lăng Vân ngày đó chợt hiện lên bên tai, Mộ Minh U nhạy bén nghĩ đến, ngày đó Lăng Vân hỏi chuyện kỳ quái, chẳng lẽ là có ý đồ gì.

Càng nghĩ càng có khả năng, Mộ Minh U nhìn chằm chằm Gấu trúc, tựa hồ nghĩ nhìn xuyên qua khuôn mặt này, nhìn đến linh hồn mình luôn tâm niệm kia.

Vốn còn không có gì, Mộ Minh U lại nhiều lần xuất hiện, Gấu trúc thầm cảm thấy bực bội khó tả. “Giang công tử, sao ngươi lại tới đây?” Một lần hai lần còn có thể nói là ngẫu nhiên gặp được, nhưng năm lần bảy lượt, Gấu trúc cũng không thể không nghi ngờ mục đích của người này.

“Ngươi đi không từ giã, ta không yên tâm ngươi.” Mộ Minh U thản nhiên nói.

Gấu trúc kỳ quái nhìn Mộ Minh U, đáy lòng xuất hiện kháng cự. “Giang công tử, bèo nước gặp nhau, ngươi không cần đối xử với ta như thế.”

Mộ Minh U không để bụng cười cười, chỉ nói: “Không biết vì sao mà ta luôn cảm thấy ngươi cho ta một cảm giác rất quen thuộc, làm ta cảm thấy……”

“Đủ rồi.” Gấu trúc ngắt lời Mộ Minh U. “Giang công tử, thật xin lỗi, ta cũng không quen biết ngươi, ta nghĩ nếu ngươi muốn tìm cảm giác quen thuộc thì người nên tìm cũng không phải ta, ta không có hứng thú làm thế thân của người khác.”

“Ta không có ý tứ này, ta chỉ muốn……”

Gấu trúc chịu không nổi lắc đầu. “Giang công tử, với tài văn chương võ công của ngươi tìm ai không phải hạ bút thành văn, hà tất lãng phí thời gian trên người một kẻ có vợ con như ta.”

Tiểu Tô Minh ngồi trên xe ngựa, chống cằm, tràn đầy hứng thú nhìn một màn này, vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo, tên họ Giang này thật đúng là âm hồn không tan, đã đả kích như vậy lại như càng đánh càng hăng, nhưng mà vợ con của sư phụ đại nhân đến tột cùng ở nơi nào?

“Minh Nhi, đi thôi.” Gấu trúc ngồi lên xe ngựa, quay đầu lại liếc mắt nhìn Mộ Minh U một cái, Mộ Minh U nhìn nơi Gấu trúc rời đi, lạnh lùng nheo mắt lại.

Gấu trúc nghiêng đầu, trong đầu như một cuộn chỉ rối. Ký ức cuồn cuộn kia cuối cùng thoát khỏi trói buộc, xâu chuỗi lại với nhau, ánh mắt Gấu trúc trở nên tan rã.

Ba năm trước, Cảnh Nhân Cung, Thương Lan đang chà lau cổ kiếm trên tay, ánh mắt nhìn tường cung cao cao, không tiếng động cười khổ, tự do, nhìn như đi ra một khỏi cửa cung là được, lại là khoảng cách vĩnh viễn mong muốn mà không thể thành. Vừa vào cửa cung sâu như biển, năm đó, nếu hắn có thể kiên trì đến cùng, không bước lên kiệu hoa, có lẽ mọi thứ đều sẽ khác.

Một bóng người nhanh chóng đi vào trong điện, đi vào tầm mắt của Thương Lan, hơi thở bá đạo bừa bãi, làm không khí trong cung điện đột nhiên trở nên khẩn trương, so với việc đối mặt Mộ Minh U tâm tư quỷ quyệt, Thương Lan càng thích ở chiến trường vào sinh ra tử. “Hoàng Hậu, thật có hứng thú, vừa mới trở về từ trên chiến trường lại còn lau kiếm, luyến tiếc chiến trường chướng khí mù mịt kia sao?”

Thương Lan không đáp lời, trên chiến trường, đổ máu khắp nơi, dù sao cũng là đao thật kiếm thật, trong hoàng cung mới là nơi gϊếŧ người không thấy máu. “Hoàng Thượng cảm thấy, hoàng cung của ngươi có thể tốt bao nhiêu?” Thương Lan ngẩng đầu, chế nhạo nhìn Mộ Minh U.

Mộ Minh U đi thẳng đến ghế phượng ngồi xuống. “Hoàng Hậu, chẳng lẽ ngươi cũng chỉ biết nói những lời gây mất hứng này sao?” Mộ Minh U không vui hỏi.

Thương Lan nhìn sang nơi khác, hơi cúi người với Mộ Minh U. “Hoàng Thượng, nếu ngươi không thích nghe, vậy mời ngài di giá đi.”

Mộ Minh U ôm lấy Thương Lan, thở ra nhiệt khí kí©ɧ ŧɧí©ɧ lỗ tai Thương Lan. “Sao ta vừa đến ngươi đã đuổi ta đi, ân điển người khác cầu cũng không được, ngươi lại dùng sức đẩy ra ngoài, thật sự không thích bổn hoàng như vậy sao?”

“Hoàng Thượng, ngài vẫn nên ban phân ân điển này cho người khác đi, Thương Lan không nhận nổi.” Thương Lan nắm bàn tay Mộ Minh U đang đặt lên eo mình nói.

Mộ Minh U cười lạnh. “Hoàng Hậu sao phải giả bộ, nếu ngươi không thích, lúc trước sao phải thay thế ca ca ngươi gả vào U vương phủ?” Mộ Minh U vuốt ve cằm Thương Lan, ngón tay vuốt dọc theo cằm. “Ngươi nói, rõ ràng các ngươi là huynh đệ, sao lại kém nhiều như vậy chứ?”

Đương nhiên kém rất nhiều, một người là thiên chi kiêu tử, một người giống như cỏ rác, nếu không phải chiếu thư của lão hoàng đế, chỉ sợ Thương gia còn không thể tưởng được có một người như hắn.

Thương Kỳ Tuyết, thân ái ca ca của ta, nếu ngươi có thể đoán trước người hiện tại ngồi ở trên long ỷ là Mộ Minh U, lúc trước có phải ngươi có thể từ bỏ Thái Tử điện hạ, gả vào U vương phủ hay không, như thế, cuộc đời của mình cũng sẽ không phải thêm nhiều khúc chiết như vậy.