Gian Thương Ở Dị Thế

Chương 95-1: Say rượu

“Ngươi rất yêu hắn?” Gấu trúc nghiêng đầu hỏi. Nhìn dung nhan anh tuấn gần trong gang tấc, Gấu trúc cảm thấy những đoạn ngắn ký ức vỡ vụn kia như linh hoạt hơn.

Yêu? Mộ Minh U chua xót cười. “Ta không biết.”

Yêu, đó là gì? Năm đó khi hắn vẫn là hoàng tử, nhìn thấy nam tử thanh dật như gió, trong sáng như nguyệt ở Tử Trúc Lâm Thương gia kia, cho rằng đó là nhất kiến chung tình, có được mới phát hiện đó chỉ là một ảo ảnh phác hoạ trong lòng.

Gấu trúc nâng mắt. “Không biết? Ngươi làm người thật hồ đồ.” Gấu trúc cầm chén rượu trong tay, không chút để ý nói.

“Có lẽ đi.” Mộ Minh U chậm rãi nói, hắn cho rằng, chỉ có không ngừng tranh thủ, đạt tới quyền lợi cao nhất mới có thể có được thứ mình muốn, lại không nghĩ rằng, lúc có được thì thứ mất đi càng trân quý.

Mộ Minh U nhìn dung nhan tương tự trước mắt, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một cảm giác kỳ quái, không buông tay, lại không buông tay. “Đứa bé kia là đồ đệ của ngươi, chính ngươi có hài tử chưa?” Mộ Minh U vừa chờ mong vừa khϊếp đảm hỏi.

Gấu trúc gật đầu. “Ta có hai đứa nhỏ, còn quá nhỏ, không mang theo.”

Mộ Minh U như bị người đấm mạnh một quyền. “Tôn phu nhân có khỏe không?” Sắc mặt Mộ Minh U khó coi hỏi.

Gấu trúc hơi ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Mộ Minh U một cái, nói: “Nàng khá tốt.” Đứa nhỏ là hắn sinh, loại việc này nói ra không khỏi quá quỷ dị, hắn với người này vốn không quen biết, dù trước kia quen biết, hắn cũng không cần thiết giải thích với người này, tiềm thức như có một giọng nói nhắc nhở hắn không thể nói thật.

“Sao không thất phu nhân đi cùng ngươi?” Mộ Minh U khô cằn mở miệng, trong lòng chua xót khôn kể.

Gấu trúc nửa thật nửa giả nói: “Nàng vừa mới sinh xong, ở trong nhà nghỉ ngơi, ta ra tìm người, cũng không biết khi nào mới có thể tìm được.”

Bóng đêm đen đặc, mùi rượu nồng đậm làm Mộ Minh U có chút say, đồng tử màu đen của Mộ Minh U như tỏa ra hắc khí, thân thể làm ra phản ứng trước ý thức.

Gấu trúc còn chưa kịp phản ứng, đôi môi đã lên một cảm xúc mềm mại, bờ môi mang theo mùi rượu dán lên đôi môi của Gấu trúc, xúc cảm tốt đẹp làm Mộ Minh U lòng say thần mê, cầm lòng không đậu mà khát vọng càng nhiều, cảm giác quen thuộc, Mộ Minh U bá đạo cạy môi Gấu trúc ra, tiến quân thần tốc.

Đồng tử Gấu trúc hơi co lại, cuối cùng cũng ý thức được, hắn bị cưỡng hôn, vận công lực toàn thân, Gấu trúc nhanh, Mộ Minh U càng nhanh, Mộ Minh U sống sót trong hoàn cảnh ngươi lừa ta gạt, chưa bao giờ lơi lỏng phòng bị với bất luận kẻ nào. Dù sao Gấu trúc mới vào cấp bảy, căn bản không phải đối thủ của Mộ Minh U ……

Gấu trúc chỉ mặc một cái áo đơn, hai người thân cận quá, Gấu trúc gần như có thể cảm thấy tiếng tim đập của Mộ Minh U, loại cảm giác này làm da đầu Gấu trúc muốn nổ tung.

“Buông tay.” Đôi mắt đen nhánh của Gấu trúc nhìn thẳng vào mắt Mộ Minh U, lưỡi đao sắc bén kề sát cổ Mộ Minh U, hai người đồng thời dừng lại, kỳ thật Mộ Minh U đã thanh tỉnh, chỉ là đối phương cho hắn cảm giác quá tốt đẹp, làm hắn không nhịn được sa vào trong đó, quên mất thức tỉnh……

“Thực xin lỗi, ta thất thố.” Mộ Minh U lui người lại, Gấu trúc đề phòng nhìn Mộ Minh U, dù hắn kề đao vào cổ Mộ Minh U, đối phương muốn thoát thân cũng không phải việc khó, Gấu trúc sửa sang lại quần áo, lui lại. “Giang công tử, rượu này để lại cho chính ngươi uống đi, ta không phụng bồi.” Hắn vốn chỉ có một chút hảo cảm, cũng bị cưỡng hôn bất thình lình dập tắt.

Gấu trúc đứng lên, hơi tức giận sửa sang lại ống tay áo của mình, Mộ Minh U giữ chặt tay Gấu trúc. “Ở lại đi, ta xin lỗi ngươi.”

“Không cần, vốn dĩ chính là bèo nước gặp nhau, ta nghĩ đã đến lúc chúng ta từ biệt, đa tạ ngươi khoản đãi.” Gấu trúc lạnh lùng nói.

Mộ Minh U từ từ cười, thở ra một hơi. “Hưu thê tử của ngươi đi, ta sẽ cho ngươi mọi thứ ngươi muốn.”

Gấu trúc bị một câu bất thình lình làm cho tức cười. “Giang công tử, ta không biết ngươi có quan hệ gì với người tên A Lan kia, nhưng ta biết, nếu ta là hắn, tuyệt đối cách ngươi thật xa, ngươi quá tự cho mình là trung tâm, còn tự cho là đúng.”

Mộ Minh U vội đứng lên, đôi tay bắt lấy bả vai Gấu trúc, xúc động phẫn nộ lay lay Gấu trúc nói: “Ngươi biết cái gì, ngươi không hiểu cái gì hết.” Có lẽ, có lẽ Thương Lan tồn tại thật sự sẽ tránh mình như rắn rết đi, Mộ Minh U như bị người chọc trúng uy hϊếp, hơi thẹn quá thành giận.

“Ta đúng là không hiểu, Giang công tử, cái gì cũng hiểu, lại vì sao thống khổ như vậy chứ? Ta nghĩ, vị A Lan kia có thể rời khỏi ngươi, nhất định sẽ sống rất hạnh phúc.” Gấu trúc lạnh lùng nhìn Mộ Minh U.

“Ngươi câm mồm, đây là chuyện của ta với hắn, ngươi là người ngoài, dựa vào cái gì mà xen mồm.” Mộ Minh U hung ác nhìn Gấu trúc.

Gấu trúc lãnh đạm lắc tay áo. “Ta cũng không muốn xen vào, là Giang công tử muốn lôi ta vào trước.” Gấu trúc cảm thấy mình hơi kỳ quái, biểu tình của Mộ Minh U càng thống khổ, tâm tình của hắn sẽ càng tốt, giống như bọn họ vốn chính là thiên địch vậy.

“Chuyện của ta, không cần ngươi quản.” Mộ Minh U quay mặt đi, cắn răng nói.

“Ta cũng không muốn quản.” Gấu trúc lạnh lùng nói, dứt lời, đứng lên, đi về phòng, gió đêm thổi qua, Gấu trúc ẩn ẩn cảm thấy hơi đau đầu.