“Không phải ta nói, ngươi không đủ quyết tâm! Quyết tâm ngươi có biết không? Tàn nhẫn với bản thân dám kéo hoàng đế xuống ngựa, ngươi xem ta là ai?” Tô Minh nghiêm trang nói.
Mộ Minh U không nhịn được thầm trợn trắng mắt, ngươi là ai, ngươi không phải một tên nhóc con sao? Mộ Minh U hắn hàng phục hết các văn võ đại thần mang ý xấu cả triều, còn không thu thập được một tên tiểu quỷ sao, nhưng mẹ nó hiện tại hắn thật là không thu thập được.
“Ta chính là người bên cạnh sư phụ, chỉ cần ta nói một câu, là có thể dao động tâm ý của sư phụ ta, ngươi chỉ tốn một chút ngân phiếu như vậy, dao động nguyên tắc của ta rồi!”
Mộ Minh U cúi đầu, tên nhóc con đáng chết này rất có nguyên tắc sao? Người rất có nguyên tắc có thể dùng tiền thu mua, Mộ Minh U lộ ra một nụ cười hiền lành dễ thân, lại xếp ra một chồng ngân phiếu. “Bạc trên người ta thật đúng là không nhiều lắm.”
Tô Minh đếm ngân phiếu, ngẩng đầu, liếc nhìn sắc mặt Mộ Minh U đông lạnh một cái, Tô tiểu bằng hữu bình tĩnh hắng giọng. “Xem người không thể chỉ xem bề ngoài, ngươi cũng không nên bởi vì ta là trẻ con thì cho rằng ta không hiểu chuyện, cô đọng mới là tinh hoa, tính cả này đó, ta đi nói với sư phụ, xem hắn có nguyện ý ở lại hay không, ăn thêm hai bữa cơm trắng, đồ ăn của khách điếm này không tồi.”
Bạn nhỏ Tô Minh thong thả ung dung đứng lên, chạy lên lầu.
Mộ Minh U híp mắt, hóa ra hắn tiêu nhiều tiền như vậy chính là giữ hai người lại ăn cơm.
Mộ Minh U trầm mặt, khớp ngón tay kêu răng rắc.
“Chủ thượng, ngài đừng so đo một tên nhóc con.” Dịch Mộc hơi nơm nớp lo sợ nói.
Mộ Minh U uyển chuyển cười. “Ta so đo với một tên nhóc con làm gì!” Mộ Minh U tươi cười xán lạn, Dịch Mộc lại nhìn mà âm thầm run sợ.
Mộ Minh U hít sâu một hơi, hắn cũng từng dẻo mỏ như vậy, nhưng đối với một tên nhóc, lại hoàn toàn không phát huy được, thật sự nghẹn chết.
Tô Minh gõ cửa, đi vào phòng Gấu trúc, Gấu trúc đang ngồi bên mép giường, nửa nằm, như đang hơi suy tư cái gì. “Sư phụ, đây là cho ngài.” Tô Minh giơ ngân phiếu trên tay lên, đưa vào tay Gấu trúc.
“Đây là từ đâu ra?” Gấu trúc nhìn Tô Minh, nghiêm túc hỏi.
Tô Minh ngẩng cao ngẩng đầu lên. “Là Minh Nhi vận dụng thông minh tài trí của mình lừa tên coi tiền như rác kia được.”
Gấu trúc hơi bất đắc dĩ nhìn Tô Minh. “Không có lần sau.”
Tô Minh hơi ủy khuất nhìn Gấu trúc, biện giải: “Sư phụ, Minh Nhi rất có nguyên tắc, một không trộm, hai không cướp, là hắn cam tâm tình nguyện cho ta.”
Gấu trúc nhìn chằm chằm Tô Minh, Tô Minh bĩu môi. “Lăng thúc thúc nói, gặp dê béo không làm thịt, không thể mua thuốc hối hận, sư phụ, tên kia nhìn rất có tiền, bỏ qua thì sẽ không còn nữa, một con dê béo như vậy ở đó, lãng phí rất đáng tiếc!” Tô Minh vẻ mặt đau khổ nói.
Gấu trúc đau đầu xoa trán, Lăng Thiếu Gia quả nhiên rất mạnh mẽ! “Minh Nhi, ngươi kiềm chế chút, một vừa hai phải đi.” Gấu trúc cũng lười khuyên.
Nhìn mặt Tô Minh đang ngủ say, Gấu trúc thở dài, đạp ánh trăng, đi ra ngoài, ánh trăng sáng tỏ, ánh trăng trắng ngà phủ đầy bồn hoa, mùi hoa dạ lan hương thoang thoảng trong không khí, Gấu trúc mặc một chiếc áo đơn tuyết trắng, tóc đen phất phơ trên vai, cả người đều như hòa cùng ánh trăng, thân hình đơn bạc, có chút yếu đuối mong manh.
“Không ngủ được sao?” Mộ Minh U tản bộ đi tới.
Gấu trúc chậm rãi quay đầu lại, bóng đêm tối tăm, mơ hồ chỉ có thể nhìn ra một chút hình dáng, loại cảm giác quen thuộc này lại lần nữa xuất hiện trong lòng.
“A Lan.” Một tiếng kêu gọi tha thiết mà, tựa hồ giấu giếm tưởng niệm vô tận, trái tim Gấu trúc đột nhiên run lên, nhẹ nhàng trả lời: “Ta không phải.”
Mộ Minh U ảm đạm gục đầu xuống. “Xin lỗi, ta lại nhận sai.”
“Không sao.” Gấu trúc không sao cả nói.
“Đêm dài đường xa, có thể uống với ta một ly không?” Mộ Minh U hỏi.
Gấu trúc gật đầu, đối với Mộ Minh U, hắn không muốn thừa nhận hắn có một chút kinh sợ, không tự chủ được, đó là kinh sợ từ xương cốt, chính hắn cũng không khống chế được, có lẽ hai người họ vốn có quen biết đi. Đối với quá khứ của mình, cho dù không quá miệt mài theo đuổi, nhưng chung quy vẫn sẽ có một chút tò mò.
Hai người ngồi đối diện trong đình hóng gió, Mộ Minh U si mê nhìn Gấu trúc, như muốn xuyên qua gương mặt này nhìn thấy người mình đang tưởng niệm. “Giang công tử, ta rất giống vị A Lan kia sao?” Gấu trúc bất động thanh sắc hỏi.
“Rất giống, thân hình, khí chất, ngay cả âm thanh cũng vậy.” Gió nhẹ thổi bay áo đơn của Gấu trúc, đập vào mắt đều là da thịt mềm ấm như ngọc, không nên như vậy, người kia, sớm trong từng lần lần chiến dịch mà chồng chất vết thương, Mộ Minh U lại lần nữa cảm thấy thất vọng, rõ ràng biết không thể, lại vẫn nhịn không được ảo tưởng.