Lăng Vân nhìn nhìn chằm chằm Mộ Minh U không chớp mắt, không thể phủ nhận, người này hẳn là người soái nhất mà Lăng Vân thấy sau khi tới thế giới này, một khuôn mặt ôn tồn lễ độ, hoàn mỹ che giấu hung ác nham hiểm cùng với hơi thở nguy hiểm, chỉ ngẫu nhiên trong mắt hiện lên một chút suy tư quang mang mới để lộ ra bản tính người này.
“Vân nhi, ngươi kiềm chế chút, đừng nhìn chằm chằm người ta như vậy, người ta sẽ bị ngươi nhìn mà ngượng ngùng.” Mục Thu Hàm đẩy đẩy Lăng Vân nói. Đối với Mộ Minh U, bản năng Mục Thu Hàm cảm thấy đề phòng, thật giống như động vật gặp thiên địch, thần kinh cả người đều nhắc nhở hắn nguy hiểm, hắn đã cấp bảy, mà tu vi của đối phương, hắn lại không nhìn ra, chỉ có thể nói công lực của đối phương không thua hắn.
Lăng Vân bĩu môi. “Thật vất vả tóm được một mỹ nam bổ mắt, ngươi còn không cho ta xem, ngươi thật thiếu đạo đức!” Lăng Vân không vui nói. Lớn lên thật là đẹp mắt, chỉ tiếc loại người này tâm tư quỷ quyệt, trở mặt nhanh hơn lật sách, thần kinh yếu ớt của Lăng Thiếu Gia không chịu nổi loại người này khảo nghiệm.
“Ngươi ngắm mỹ nam còn không dễ sao, trực tiếp nhìn ta là được.” Mục Thu Hàm ân cần nói. Mộ Minh U cho Mục Thu Hàm áp lực trầm trọng.
Lăng Vân khinh thường lắc đầu. “Làm ơn, ngươi soi lại gương đi, cả người ngươi còn không có mị lực bằng một bàn tay của người ta đâu!” Mỹ nhân, chỉ có thể nhìn từ xa, không thể dâʍ ɭσạи, nhìn cho đỡ nghiện là được.
Mục Thu Hàm trầm mặt nhìn chằm chằm Lăng Vân, Lăng Vân thong thả ung dung quay đầu, cười ôn nhu với Mộ Minh U. Mục Thu Hàm nhìn Lăng Vân tươi cười mà rùng mình một cái, nụ cười ôn hòa như vậy, chỉ có khi nhìn thấy ngân phiếu Lăng Vân mới có thể cười mưa thuận gió hoà như vậy.
Mộ Minh U mỉm cười, trong lòng thầm nhủ thú vị. “Vị này chính là nhi tử của Lăng Ngạo Thiên Lăng thừa tướng, Lăng Vân Lăng Thiếu Gia đi, quả nhiên anh hùng xuất thiếu niên.” Chuyện Lăng Ngạo Thiên được Lăng Vân chữa khỏi, tuy Lăng gia không lộ ra, nhưng cũng không thể gạt được tai mắt của Mộ Minh U.
Mục Thu Hàm nhìn Mộ Minh U, thế nào cũng cảm thấy người này có vấn đề.
Lăng Vân gật gật đầu. “Đúng vậy! Ta có một lão cha, tên Lăng Ngạo Thiên, Lăng Vân là một kẻ phàm nhân, không đảm đương nổi anh hùng chi danh, không biết tôn tính đại danh của các hạ.”
“Giang Sở Vân.” Mộ Minh U báo ra tên giả đã sớm chuẩn bị tốt.
Lăng Vân gật gật đầu. “Tên rất dễ nghe, không biết ngươi có mấy phòng thê thϊếp rồi?” Hai tròng mắt Lăng Vân sáng lấp lánh nhìn Mộ Minh U, biểu tình Mộ Minh U cứng đờ, Mục Thu Hàm quay mặt đi, thật mất mặt, hắn lại đi cùng Lăng Vân, lời này không khỏi chuyển chủ để quá nhanh, một khắc trước còn đang hỏi tên người ta, một khắc sau trực tiếp hỏi thê thất người ta, không cần bước đệm nào sao!
Dịch Mộc đứng sau Mộ Minh U, nhìn Lăng Vân từ trên xuống dưới, thình lình bị câu hỏi của Lăng Vân dọa ngẩn ra.
Đầu Mộ Minh U trì độn, vấn đề này của Lăng Thiếu Gia thật đúng là làm khó hắn, hắn là hoàng đế, tuy không ham thích việc nam nữ, nhưng hậu cung cũng có mười mấy phi tử, còn lại thị tẩm vô số kể, Mộ Minh U cũng không có khái niệm gì.
“Đại khái năm sáu phòng đi.” Mộ Minh U khiêm tốn cho một con số nho nhỏ, miễn cho báo ra tới con số quá nhiều, dọa sợ Lăng Vân.
Dịch Mộc lại lần nữa giật mình, bội phục ngũ thể đầu địa với bản lĩnh trợn tròn mắt nói dối của chủ thượng.
“Năm sáu phòng sao!” Lăng Vân trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm đánh giá Mộ Minh U từ trên xuống dưới, Mục Thu Hàm thò đầu qua. “Người ta có năm phòng hay là sáu phòng cũng không rõ, vừa thấy đã không phải thứ tốt, Vân nhi, ngươi cũng đừng đánh chủ ý xấu gì, tiểu thân thể như ngươi bảo đảm bị đám thê thất kia làm cho chết không có chỗ chôn.”
Lăng Vân mắt lé đảo qua, Mục Thu Hàm ngoan ngoãn ngậm miệng. “Ta mới không phế vật như vậy.”
Lăng Vân âm thầm cân nhắc, là người này sao? Vị kia của Gấu trúc, nhìn thế nào cũng giống hoa hoa công tử, không đáng tin cậy! Năm sáu phòng, đều có thể xếp một bàn mạt chược, chơi bài cũng không lo thiếu người.
“Ngươi là con trai độc nhất sao?” Lăng Vân tiếp tục hỏi.
“Xem như đi, nhà ta hiện tại chỉ còn mình ta.” Mộ Minh U đáp, hoàng tộc Mộ thị chỉ còn lại mình cây độc đinh Mộ Minh U, cũng coi như là con trai độc nhất.
Lăng Vân gật gật đầu, loại trừ khả năng vị kia nhà Gấu trúc là thành viên khác trong gia tộc Mộ Minh U. “Gia tộc của Giang công tử hẳn là rất lớn đi.” Lăng Vân nhướng mày hỏi, năm sáu phòng thê thất, Gấu trúc đến, muốn xếp ba vị trí đầu còn có chút khó khăn…… Nên bán hay không đây?
“Còn tạm đi.” Mộ Minh U quái dị nhìn Lăng Vân, biểu tình Lăng Vân kỳ quái làm Mộ Minh U nhịn không được suy đoán, chẳng lẽ vị Lăng Thiếu Gia này coi trọng hắn. Tuy Mộ Minh U chướng mắt Lăng Vân, nhưng chơi đùa thì vẫn có thể.
“Ngươi có con chưa?” Lăng Vân tung ra một vấn đề cuối cùng.