Gian Thương Ở Dị Thế

Chương 90-2: Mộ Minh U

Lâm tiểu hầu gia trừng Lăng Vân một cái, hơi kinh sợ nhìn Mục Thu Hàm. “Nếu các hạ là cao thủ cấp bảy, sao không sớm nói, như vậy tại hạ cũng sẽ không không biết tự lượng sức mình kɧıêυ ҡɧí©ɧ.” Lâm tiểu hầu gia vẫn có chút nhãn lực. “Nếu các hạ đã nói như vậy, vậy thì chuyện này bỏ qua, chúng ta đi.” Lâm tiểu hầu gia hơi không cam lòng liếc mắt nhìn Lăng Vân một cái.

Lăng Vân nhìn bóng dáng Lâm tiểu hầu gia, thở dài, rất tiếc nuối nói: “Sao ngươi không gõ hắn một bút chứ, hắn rất có tiền.”

“Vân nhi, rốt cuộc ngươi đã đắc tội bao nhiêu người?” Mục Thu Hàm chịu không nổi hỏi.

Lăng Vân nghiêm túc nghĩ nghĩ. “Không có bao nhiêu! Ta thiện lương như vậy, không lừa già dối trẻ, quang minh chính đại, có thể đắc tội bao nhiêu người?”

Mục Thu Hàm hơi hoài nghi nhìn Lăng Vân: “Ngươi chắc chắn?”

“Ngươi không tin ta.” Lăng Vân lên án nhìn Mục Thu Hàm.

“Ta không thể không nghi ngờ!” Mục Thu Hàm hơi bất đắc dĩ nói.

Mộ Minh U đứng ở góc đường, nhàn nhạt cười. “Xuất Vân đế quốc, cũng là tàng long ngọa hổ, không thể tưởng được còn có cao thủ cấp bảy trẻ tuổi như vậy.”

“Chủ thượng động tâm.” Thủ lĩnh hộ vệ Dịch Mộc đi theo phía sau Mộ Minh U nói.

Mộ Minh U ôm hai tay. “Tư chất như thế, nếu không thể làm việc cho ta, tất làm ta cuộc sống hàng ngày khó yên!”

“Nếu không, gϊếŧ?” Dịch Mộc trưng cầu.

Mộ Minh U lắc đầu. “Trước không vội, người trong thiên hạ cũng chỉ có bấy nhiêu, không thể gϊếŧ hết được.”

“Năm đó, A Lan rơi xuống vách núi, có phải cũng nên rớt xuống Xuất Vân đế quốc hay không?” Mộ Minh U như lâm vào hồi ức xa xôi.

“Đúng vậy, nhưng chúng ta cũng từng treo giải thưởng lớn ở gần nơi đó, nhưng vẫn không có một chút tin tức về Hoàng Hậu.” Dịch Mộc bất an liếc mắt nhìn Mộ Minh U một cái, trong lòng lo sợ, Hoàng Hậu Thương Lan đã chết, suy đoán này cho dù không có ai nói, cũng sớm đã có vô số người nhận định như vậy.

Năm đó Mộ Minh U chung tình không phải Thương Lan mà là Thương Kỳ Tuyết. Lúc đó Mộ Minh U chỉ là một hoàng tử không được sủng ái, trăm cay ngàn đắng, cuối cùng cầu được Hoàng Thượng tứ hôn, kết quả, Thương gia dùng kế thay mận đổi đào, dùng con vợ lẽ không được sủng ái, thay thế Thương Kỳ Tuyết phong hoa tuyệt đại, tài năng xuất chúng.

Thế sự vô thường, Mộ Minh U tắm máu huynh đệ dị mẫu, từng bước đi lên ngôi vị hoàng đế cao nhất, Thương gia lại dần đánh mất thế lực trong quá trình đổi triều.

Mộ Minh U có cảm tình gì với Thương Lan, không ai biết, tựa như, rõ ràng Mộ Minh U chung tình với Thương Kỳ Tuyết, lại lập Thương Lan làm hậu, tựa như sau khi Thương Lan mất tích, Mộ Minh U phát điên tìm kiếm, năm đó lại là chính hắn tự tay đưa người kia lên tử địa……

“Đi thôi, ít nhất chúng ta cũng nên lên tiếng chào hỏi.” Mộ Minh U nói với Dịch Mộc phía sau.

“Vị huynh đài này công phu thật tuyệt!” Mộ Minh U từ chỗ ẩn nấp chậm rãi đi ra, khuôn mặt anh tuấn mang theo chút tà tứ, một đôi mắt phượng hơi xếch, ẩn ẩn hàm chứa hơi thở của kẻ thượng vị.

Ngay khi Mộ Minh U đi ra, Lăng Vân sợ ngây người, thật soái, nhưng Lăng Vân càng thêm kinh ngạc lại là diện mạo của người này, Thương Lâm còn chưa lớn, người khác có lẽ không phát hiện ra, nhưng lại không thể gạt được Lăng Vân, người này gần như không khác gì bộ dáng Thương Lâm trưởng thành.

“Quá khen.” Mục Thu Hàm nói.

“Gấu trúc, nếu ngươi thật sự miên man suy nghĩ, không bằng đi tìm trang chủ đi, ta có hơi không yên tâm.” Tô Mặc nhíu mày nói.

Nhậm Phong ấp úng không lên tiếng, đương nhiên y biết, người Tô Mặc không yên lòng là Lăng Vân, nghĩ đến trong lòng người trong lòng có một nam nhân chiếm cứ vị trí cuối cùng như vậy, Nhậm Phong cảm thấy sầu lo, cũng may bên cạnh Lăng Vân còn có một Mục Thu Hàm.

“Ta cũng muốn ra ngoài một chút, nhưng Trạch Nhi và Lâm Nhi……” Gấu trúc muốn nói lại thôi.

“Trạch Nhi và Lâm Nhi thì giao cho ta và Nhậm Phong chăm sóc đi, ngươi yên tâm đi tìm trang chủ.” Tô Mặc vội nói.

Gấu trúc gật gật đầu. “Ừ.”

“Cha, phụ thân, tạm biệt.” Tô Minh ngồi trong xe ngựa, vẫy vẫy tay với Tô Mặc và Nhậm Phong, Gấu trúc nhìn Tô Minh, khẽ thở dài. “Minh Nhi, kỳ thật con có thể ở lại.”

Tô Minh kiên định lắc đầu. “Minh Nhi muốn đi theo bảo vệ sư phụ.”

Gấu trúc vui mừng xoa xoa đầu Tô Minh. “Minh Nhi thật hiểu chuyện.”