“Ngươi là?” Lăng Ngạo Thiên nhịn không được hỏi, thật không ngờ con rể mình lớn lên anh tuấn như vậy, tuổi còn trẻ, lại võ công cao cường.
“Thu Hàm gặp qua Lăng thừa tướng.” Mục Thu Hàm cung kính nói. Ai cũng có thể không cho mặt mũi, Mục Thu Hàm không thể không cho Lăng Ngạo Thiên mặt mũi, đây chính là cha vợ mình. Lăng Vân nhìn thần thái trong mắt Lăng Ngạo Thiên, âm thầm thở dài, nhìn bộ dáng lão cha nhà mình, cha vợ xem con rể, càng xem càng vừa lòng, Lăng Vân không hỏi bi thảm, xong rồi, phỏng chừng lão cha nhà mình coi trọng Mục Thu Hàm.
Minh lão nhìn Nhu Lam quận chúa thất hồn lạc phách, lại nghĩ tới Nhu Lam quận chúa thất thường trên bàn cơm, không khỏi có chút ngạc nhiên hỏi. “Nhu Lam, tên Thu Hàm này, sẽ không phải chính là vị hôn phu Mục Thu Hàm kia của ngươi đi.”
Lâm Lang công chúa còn chưa phục hồi tinh thần lại từ gương mặt thật của Mục Thu Hàm, lại bị Minh lão nói làm hoảng hốt, Nhu Lam bất đắc dĩ gật gật đầu. “Đúng vậy, hắn là Mục Thu Hàm, nhưng đã không phải vị hôn phu của ta nữa.”
Minh lão nhìn Mục Thu Hàm lại nhìn Lăng Vân, trong lòng âm thầm lo lắng, đây là môn đăng hộ đối tiêu chuẩn, đồng thời bị từ hôn, lại đồng thời bị trục xuất gia môn, hai người này, hẳn là rất có tiếng nói chung đi, khó trách sẽ dính thành một đôi. Lăng Vân hơi khó chịu cựa quậy. “Ta hơi mệt mỏi.” Mọi người đứng, một mình cậu nằm, loại mùi vị này thật đúng là khổ sở.
“Ta mang ngươi đi nghỉ ngơi.” Mục Thu Hàm vô cùng thiện giải nhân ý nói.
“Ừ.” Lăng Vân lên tiếng.
“Các vị, xin lỗi không tiếp được.” Mục Thu Hàm nói với mọi người.
“Các ngươi đi đi.” Lăng Ngạo Thiên nói.
Mục Thu Hàm ôm Lăng Vân đứng lên, đi ra vài bước, như sực nhớ tới cái gì, quay đầu, nhìn Lăng Trát Phong nói: “Lăng tướng quân, ta nghe nói, gần đây chiến sự căng thẳng, tài chính Lăng phủ cũng khó khăn, tiền khám bệnh hai mươi vạn lượng của Vân nhi, ngài cũng đừng để ở trong lòng, Tiểu Vân Nhi, vốn chính là vì cứu cha, hoàn toàn là một mảnh hiếu tâm, đề cập đến tiền, quá xa lạ.”
Lăng Vân bỗng nhiên trợn to mắt, thân thể mềm nhũn như khởi tử hồi sinh, Lăng Vân vùng vẫy muốn nhảy ra, nhưng lại bị Mục Thu Hàm ôm chặt. Hai mươi vạn lượng, hai mươi vạn lượng, chỉ với hai câu của Mục Thu Hàm mà không có, đây là lấy công lao của mình đổi nhân tình.
“Không được.” Lăng Vân hơi kinh hoảng kêu. Gương mặt tái nhợt của Lăng Vân hiện lên chút huyết sắc, gân xanh rõ ràng có thể thấy được. Đừng để ở trong lòng, sao có thể không để trong lòng chứ? Một mảnh hiếu tâm, cậu rất có hiếu tâm, nhưng hiếu tâm với tiền khám bệnh căn bản chính là hai việc khác nhau.
Mục Thu Hàm lại cười nói. “Vân nhi ý tứ là, sao có thể đòi tiền Lăng tướng quân đâu, đây là không được, máu mủ tình thâm, sao Vân nhi có thể đòi tiền hai vị trưởng bối chứ?”
Lăng Vân nằm trong lòng ngực Mục Thu Hàm như một con cá chết, đôi mắt không ngừng mà chớp chớp.
Lâm Lang công chúa che miệng cười. “Thu Hàm công tử, sao ta thấy Lăng Vân công tử không phải ý tứ này!”
Mục Thu Hàm nhìn thẳng vào mắt Lâm Lang công chúa, trên mặt tươi cười, làm người như tắm mình trong gió xuân. “Sao có thể chứ? Ta và Vân nhi sớm chiều ở chung, cùng ăn cùng ở, một ánh mắt của hắn, một động tác của hắn ta đều biết có ý gì, tuyệt đối sẽ không tính sai.” Mục Thu Hàm chắc chắn nói.
Lăng Vân nằm trong lòng Mục Thu Hàm, rùng mình, tên Mục Thu Hàm gian trá giảo hoạt này, đây là đang trả thù, trả thù cậu vừa mới nói, ở bên hắn, ủy khuất mình, nhưng chẳng lẽ cậu không ủy khuất sao? Loại người trong ngoài không đồng nhất như Mục Thu Hàm, quả nhiên là không thể đắc tội. Lăng Vân âm thầm ai điếu lần thứ 1001, lúc trước dù cậu nhặt một con heo, một con cẩu, cũng không nên nhặt Mục Thu Hàm, người này heo chó không bằng.
Cơ bắp trên mặt Lâm Lang công chúa co rút, Mục Thu Hàm nói lời này đầy thâm ý, vài vị trưởng bối ở đây đều cầm lòng không được mà cúi đầu.
Lăng Trát Phong mừng rỡ. “Vân nhi thật đúng là hiểu chuyện, ta đang do dự nên mở miệng như thế nào đây, hiện tại Lăng gia nếu lấy ra số tiền lớn như vậy, thật đúng là rất khó khăn, nếu Vân nhi có hiếu, chúng ta đành tiếp nhận thôi.”
Tâm Lăng Vân lập tức chìm xuống đáy cốc, như phán quyết cuối cùng, Lăng Trát Phong vừa nói xong, Lăng Vân đã biết không có đường cứu vãn, đôi mắt đen nhánh của Lăng Vân, tràn đầy u ám không thổi tan được.
Lăng Vân mở to mắt, lộ ra một nụ cười muốn bao nhiêu có bấy nhiêu khó coi. “Thân thể tóc da, nhận từ cha mẹ, Vân nhi, sao có thể đòi tiền của cha và nhị thúc chứ!” Hai mươi vạn, hai mươi vạn! Lăng Vân cảm thấy tim mình như thủng một lỗ lớn, Lăng Vân hít hít mũi, khóc không ra nước mắt……