Lăng Vân rút ra một châm cuối cùng, vừa lúc Mục Thu Hàm đi đến, Lăng Vân chậm rãi quay đầu, chậm rãi ngã xuống trước mắt Mục Thu Hàm.
“Vân nhi.” Mục Thu Hàm vội bước tới, ôm lấy Lăng Vân đang tê liệt ngã xuống.
Minh lão đứng trước mặt Mục Thu Hàm, lông mày lộn xộn, một tên lớn lên xấu như vậy, một tên lớn lên già như vậy, tên xấu kia còn thích nam nhân, loanh quanh lòng vòng…… Thật là làm người xấu hổ!
“Vân nhi.” Mặc cho ai nghe thấy xưng hô này đều sẽ cảm thấy quỷ dị, một người trẻ như vậy gọi một tên già như vậy là Vân nhi.
Lăng Ngạo Thiên từ từ tỉnh lại, hai mắt chậm rãi mở ra. Lăng Vân như hồi quang phản chiếu mở to mắt, nhìn chằm chằm Mục Thu Hàm, môi rung rung, rốt cuộc vẫn không thể phát ra âm thanh.
Mục Thu Hàm nhìn khẩu hình của Lăng Vân, có xúc động muốn bóp chết Lăng Vân, lúc nào rồi mà Lăng Vân vẫn nhớ đến tiền, vừa rồi tỉnh lại Lăng Vân rõ ràng tỏ vẻ ba chữ “Hai mươi vạn.”
Hai mươi vạn, hai mươi vạn, Mục Thu Hàm nghiến răng nghiến lợi lặp lại, nghĩ đến trong lòng Lăng Vân tiền ở vị trí thứ nhất, cậu xếp thứ hai, mình lại thế nào cũng chỉ có thể chắp vá đứng thứ ba, Mục Thu Hàm có cảm giác lạnh lòng.
“Vừa rồi tiền bối nói gì đó?” Lăng Trát Phong thấy huynh trưởng thanh tỉnh, nội tâm mừng như điên, nhưng vẫn cố nén kích động hỏi.
Sắc mặt Mục Thu Hàm khó coi, da mặt đỏ lên, Mục Thu Hàm cúi đầu, kiềm chế tâm tình kích động nói: “Hắn nói, thừa tướng cần tĩnh dưỡng.”
Nếu giờ phút này Lăng Vân có thể tỉnh lại, nói không chừng sẽ bóp chết Mục Thu Hàm, nhân lúc này mà nhắc tới tiền, đợi người hoàn toàn tỉnh lại, rau kim châm đều lạnh, đến lúc đó, cậu phải đi đâu tìm người đòi bạc.
“Đa tạ chỉ giáo.” Lăng Trát Phong lại không chú ý Mục Thu Hàm, chỉ nhìn chằm chằm đại ca Lăng Ngạo Thiên vừa thức tỉnh.
Lăng Ngạo Thiên mê mang nhìn Lăng Trát Phong. “Nhị đệ, sao đệ đã trở lại rồi, không phải ta đang ở trên chiến trường sao? Tình hình chiến đấu thế nào?”
Lâm Lang công chúa trầm mặt lại. “Tình hình chiến đấu rất thảm thiết, thắng bại là chuyện thường nhà binh. Lăng tướng quân không cần quá mức lo lắng.” Lâm Lang công chúa thầm tiếc, lần này, đế quốc tổn thất thảm trọng, nói vậy lúc nghị hòa sẽ bị hung hăng gõ một bút.
Lăng Ngạo Thiên thở dài. “Mộ Minh U lòng muông dạ thú, nói vậy lần này sẽ công phu sư tử ngoạm, không biết ý tứ của vương thượng là?”
Lâm Lang công chúa chậm rãi lắc đầu. “Phụ hoàng vốn nghĩ đến hòa thân, nhưng lại cố tình Mộ Minh U thích nam nhân, quốc gia của ta lại không thể gả vương tử đi.”
“Vị này chính là?” Lăng Ngạo Thiên cuối cùng cũng chú ý tới Mục Thu Hàm một lần, mày rậm nhíu chặt.
Mục Thu Hàm kiểm tra thân thể Lăng Vân, xác định chỉ là mệt nhọc quá độ, mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“Đại ca, ngươi sinh bệnh, là vị thần y này cứu ngươi.” Lăng Trát Phong giải thích, hoài nghi lúc trước trở thành hư không, giờ phút này Lăng Trát Phong chắc chắn Lăng Vân là cao nhân lánh đời.
“Các ngươi chậm rãi nói chuyện, ta mang hắn đi nghỉ ngơi.” Mục Thu Hàm bế Lăng Vân lên bước ra khỏi phòng, tuy nói quốc gia hưng vong thất phu hữu trách, nhưng Mục Thu Hàm chỉ muốn bảo hộ người cần bảo hộ.
Quốc quân Lan Lăng quốc Mộ Minh U, vị quân chủ thiếu niên hành xử khác người, gϊếŧ huynh đoạt vị, rốt cuộc vươn tay với các nước khác.
Minh lão chắn lại. “Quốc gia nguy nan, bất luận kẻ nào cũng khó chỉ lo thân mình, tiểu tử ngươi công phu không tồi, có hứng thú gia nhập quân đội, vì nước hiệu lực hay không?”
Mục Thu Hàm ngẩng đầu, mắt không gợn sóng. “Ta, không có hứng thú.”
Minh lão chắp tay, nhìn bóng dáng Mục Thu Hàm, quay đầu ha hả cười với Lâm Lang công chúa. “Lâm Lang, người này chính là lớn lên xấu chút, công lực gì đó đều còn có thể, nếu ta không đoán sai, hắn hẳn là chưa quá 25 tuổi, thiên phú cũng không kém hơn tên Mộ Minh U kia là bao, ngươi cần phải nắm chắc cơ hội!”
Lâm Lang công chúa xấu hổ cười cười, tên quái dị kia đã nói hắn thích nam nhân, một t công chúa hân kiều thịt quý như nàng ta còn có thể thế nào?
Lăng Vân ngủ một ngày một đêm, Mục Thu Hàm đứng ở mép giường, thấy Lăng Vân tỉnh lại, nhàn nhạt mở miệng nói: “Chúc mừng ngươi! Cuối cùng cũng đột phá cấp ba, hẳn là bởi vì lần này hao hết nội lực, ngược lại bức ra tiềm lực của ngươi.”
Lăng Vân rơi lệ đầy mặt, thật sự là quá không dễ dàng. “Đúng rồi, tiền của ta đâu?” Hai mươi vạn đấy, nếu không có nhiều tiền như vậy, đừng nói là cha mình, dù là ông nội mình, cậu cũng sẽ không cố gắng hết sức!
Lăng Trát Phong đẩy cửa đi đến, nhìn biểu tình hai người có chút khó xử. “Tiền bối, không biết thân thể của ngài thế nào.”
Lăng Vân suy yếu dựa vào người Mục Thu Hàm. “Ta cảm thấy toàn thân mệt mỏi, tứ chi vô lực, nghĩ đến là bởi vì lần này trị liệu hao tổn quá nhiều.” Lăng Vân thấp giọng, nghe có vẻ vô cùng suy yếu.
Lăng Trát Phong càng áy náy. “Thật là làm khó tiền bối, lần này gia huynh bệnh, nếu không có tiền bối, hậu quả quả thực không dám tưởng tượng.”
Lăng Vân xua tay. “Hẳn là, hẳn là.”
“Nếu tiền bối thân thể suy yếu, cần phải nghỉ ngơi.” Lăng Trát Phong do dự một hồi nói, xoay người đi ra cửa.
Lăng Vân chớp mắt, không nên là cái dạng này, sao đã đi rồi, tiền của cậu, tiền đâu! “Lăng tướng quân, xin dừng bước.”