Chợt thấy Mục Thu Hàm nhìn qua, Lăng Vân lâp tức hoảng sợ, sớm biết sẽ xấu như vậy, Lăng Thiếu Gia ít nhiều cũng sẽ kiềm chế một chút, bộ dáng này quá ảnh hưởng bộ mặt thành phố, mặt nạ xấu như vậy, rốt cuộc cậu đã làm như thế nào chứ? Lăng Thiếu Gia thoáng chốc mê hoặc.
“Lăng tướng quân, tại hạ có môn thủ pháp độc môn có thể thử xem, nhưng ta không cam đoan có thể thành công.” Lăng Vân nói, nếu cậu không nhìn lầm, Lăng Ngạo Thiên hẳn là trúng một loại độc tương tự với say tua, độc tính đã thâm nhập kinh mạch, nếu không kịp thời cứu trị, chỉ sợ cũng không bao giờ tỉnh nữa.
Châm cứu có thể dùng ở thế giới này hay không, quỷ mới biết.
Lăng Khiêm khinh thường nhìn Lăng Vân.
Không có cách nào, Lăng Khiêm đã là cấp bốn, cũng có thể liếc mắt một cái nhìn thấu phẩm cấp của Lăng Vân, thủ pháp trị liệu của đại phu thế giới này chỉ có một, có người đưa nội lực của công pháp tu luyện vào trong cơ thể người bị thương, có thể đạt tới hiệu quả trị liệu, công lực càng mạnh, hiệu quả trị liệu càng tốt, bởi vậy tu vi cấp hai của Lăng Thiếu Gia đương nhiên không vào được mắt Lăng Khiêm thiếu gia.
Lăng Trát Phong trầm mặt, đối với Lăng Vân nói không thể bảo đảm thành công, tựa hồ có chút tức giận, nhưng sau một lúc lâu, lại hơi thở dài. “Xin hỏi, tiền bối có mấy phần nắm chắc?”
Lăng Vân suy nghĩ, nói một con số an toàn. “Năm phần.”
Lăng Trát Phong khẽ cắn môi. “Xin tiền bối gắng sức thử một lần.”
Lăng Khiêm nôn nóng nói. “Nhị thúc, năm phần không khỏi quá thấp, chúng ta chờ thêm đi, nhị thúc, hắn chỉ có cấp……”
“Câm miệng.” Lăng Trát Phong ngắt lời Lăng Khiêm, người khác nhìn không ra, ông ta lại không thể không chú ý đến, hơi thở của Lăng Ngạo Thiên càng ngày càng suy yếu. Lại tiếp tục kéo dài như vậy, chỉ sợ sẽ không tỉnh lại, cách làm của Lăng Vân không giống người khác, Lăng Trát Phong ôm vài phần ý tưởng Lăng Vân là cao nhân lánh đời.
Lăng Vân âm thầm tán thưởng một câu. “Có quyết đoán, không hổ là người làm đại sự.”
“Lăng tướng quân, gia tộc có quy củ, khi cứu trị, người khác không thể ở đây.” Lăng Vân căng da đầu nói, năm phần nắm chắc đã làm người chịu không nổi, yêu cầu này…… Nhưng mà Lăng Thiếu Gia không thể không đề cập tới! Nếu Lăng Trát Phong nhìn mình đâm từng cây kim vào kinh mạch Lăng Ngạo Thiên, chỉ sợ sẽ đợi không được mình trị liệu xong đã một chưởng đập mình.
“Ngươi nói nhảm nhiều như vậy!” Lăng Khiêm ức chế không được nói.
“Khiêm nhi, không được vô lễ.” Lăng Vân vừa nói như vậy, Lăng Trát Phong càng kiên định Lăng Vân đến từ gia tộc ẩn sĩ nào đó, gia tộc viễn cổ luôn có chút cổ quái, cũng có những thủ pháp rất kỳ quái. “Một khi đã như vậy, chúng ta đi ra ngoài trước.”
Mục Thu Hàm buông hòm thuốc xuống, Lăng Vân nói với Mục Thu Hàm: “Thay ta giữ cửa, không thể cho bất luận kẻ nào tiến vào.” Thi châm quá huyệt, một bước cũng không thể sai, trong quá trình phải tránh bị người quấy rầy.
Mục Thu Hàm gật gật đầu, trịnh trọng nói: “Trừ phi ta chết, nếu không ai cũng không thể tiến vào.”
Không chờ Lăng Vân lấy lại tinh thần, Mục Thu Hàm đã đi ra ngoài, Lăng Vân bất đắc dĩ lắc đầu, căng thẳng như vậy làm cái gì, không thể hiểu được. Lăng Vân mở hòm thuốc ra, lấy một bao ngân châm ra, kim châm mảnh dài, lóe ánh sáng kim loại……
Lăng Vân mở vạt áo Lăng Ngạo Thiên, lộ ra ngực Lăng Ngạo Thiên, Lăng Vân ngửa mặt lên trời thét dài, ai nha, bảo dưỡng thật tốt.
“Lâm Lang công chúa đến, Nhu Lam quận chúa đến.” Theo hai tiếng thông báo lảnh lót, hai nữ tử song song đi đến, Lâm Lang công chúa mặc một thân váy màu hoa tịnh đế hồng phấn, sợi tóc bay bay, ung dung hoa quý, Nhu Lam quận chúa, một thân váy màu thủy lam thêu bách hoa, thanh lệ động lòng người, hai người đều là mỹ danh lan xa, bên người quay chung quanh một đám thanh niên tài tuấn.
Mục Thu Hàm ôm hai tay đứng trước cửa, đôi mắt hơi nâng, hai nữ nhân này, một người đã từng là vị hôn thê của Lăng Vân, một người là vị hôn thê của mình.
Không ngờ lại khéo như vậy, Mục Thu Hàm cười khổ, hắn từng động tâm với Nhu Lam, có thiếu niên nào không có xuân, chỉ là đã trải qua nhiều như vậy, phần rung động thời niên thiếu kia đã sớm trôi theo thời gian, dần dần biến mất, một đời một kiếp một đôi người, hắn có Tiểu Vân Nhi, thì phải thủ thân như ngọc.
“Lăng tướng quân, không biết thừa tướng đại nhân thế nào? Mỗi ngày phụ hoàng đều đang hỏi thăm thương thế của ông ấy đâu!” Lâm Lang công chúa hỏi.
“Có Hoàng Thượng phúc trạch phù hộ, nghĩ đến gia huynh sẽ cát nhân thiên tướng đi.” Lăng Trát Phong nói.
Từ lúc hai người xuất hiện, ánh mắt của Lăng Khiêm không dời đi nổi, Lâm Lang công chúa và Nhu Lam quận chúa đều là mộng tưởng trong lòng vô số thiếu niên, hai người cùng xuất hiện, quả nhiên sáng bừng, trầm ngư lạc nhạn, bế nguyệt tu hoa.
Mục Thu Hàm nhìn lướt qua Nhu Lam, đặt lên người Lâm Lang, trong hai người, Mục Thu Hàm càng để ý là vị hôn thê trước đây của Lăng Vân.
Nữ nhân tâm, đáy biển châm, không thể trêu vào!
Nhu Lam đảo mắt qua Mục Thu Hàm, tư sắc của nàng ta với Lâm Lang mỗi người mỗi vẻ, ánh mắt người này lại chỉ nhìn chằm chằm Lâm Lang công chúa, tuy nói, bị người xấu như vậy theo dõi cũng không phải chuyện gì tốt, nhưng lòng tự trọng của Nhu Lam công chúa có hơi chịu không nổi.