Mục Thu Hàm lắc đầu. “Tiểu Vân Nhi, ngươi biến thành dáng vẻ này làm cái gì?”
“Ta như vậy người ta mới có thể tin tưởng ta!” Trung y là càng già càng tốt, mặc kệ người nọ có phải đầu váng mắt hoa hay không, râu tóc toàn trắng được hoan nghênh nhất, vuốt một cái, đó chính là phong phạm cao nhân.
“Vân nhi, không phải ta nói ngươi, nguyên lực dao động của ngươi căn bản không che giấu được, một tên cấp hai như ngươi giả thành già như vậy, sợ người ta không biết ngươi sống uổng mấy chục năm sao?” Mục Thu Hàm hoài nghi hỏi.
Lăng Vân trầm mặt, cấp ba đến cấp bốn là một ranh giới, cấp sáu đến cấp bảy lại là một ranh giới. Người vượt quá ranh giới thứ hai là giống loài quý hiếm, nhưng là người vượt qua ranh giới thứ nhất vẫn là rất nhiều.
Lăng Vân chán nản sụp vai, sao cậu lại quên đây đã không phải thế kỷ 21, hiện tại thế giới này nhìn trúng chính là thực lực, thực lực đó! Hoàng lịch năm trước, năm nay đã không thể xem.
Tô Mặc ngồi bên hồ, Nhậm Phong nhặt củi, nhóm lửa, Tô Mặc hứng thú bừng bừng ném đá vào trong hồ, khó có được thời khắc nhàn nhã như vậy, Tô Mặc hít thật sâu một hơi, lại chậm rãi thở ra.
Viên đá trong tay Nhậm Phong, bay vυ't cắt qua mặt hồ yên tĩnh, chuẩn xác mà đánh trúng một con vịt đang bơi lội trong hồ, con vịt kia bị đập vào đầu, ngã xuống bãi cỏ bên hồ.
Nhậm Phong rõ ràng phát hiện công lực của mình lùi lại không chỉ một chút, có vẻ lại về tới cấp bảy.
Tô Mặc xoay người, có chút không vui nhìn Nhậm Phong. “Ngươi đang làm gì thế?”
Nhậm Phong nhún vai. “Cơm trưa của chúng ta.”
“Ăn con vật đáng yêu như vậy, ngươi cũng nhẫn tâm!” Tô Mặc trợn mắt liếc Nhậm Phong một cái.
“Không ăn nó, ta sẽ phải chết đói, chẳng lẽ ngươi nhẫn tâm.” Nhậm Phong đáng thương vô cùng nói.
“Ta có cái gì không đành lòng.” Tô Mặc nghịch ngợm cười, dung nhan khuynh thành, Nhậm Phong rõ ràng cảm giác Tô Mặc không chỉ xinh đẹp hơn một chút. “Mặc Mặc, có phải ngươi đột phá hay không?”
Tô Mặc mê mang nhìn Nhậm Phong, hắn không có khái niệm gì về công lực tiến cảnh, lúc trước đột phá đến cấp ba còn mơ màng hồ đồ, sao có thể lại đột phá. Nhậm Phong nắm lấy tay Tô Mặc, xem xét, sau đó không khỏi ngẩn ra. “Mặc Mặc, ngươi đã lên cấp năm.”
Người so người, tức chết người, nếu Lăng Thiếu Gia ở đây, nói không chừng sẽ trực tiếp tức chết.
Tô Mặc che miệng. “Sao có thể.” Nếu lần trước là bởi vì cây hoa lan mang về từ Tinh Hồ kia, vậy lần này lại là vì cái gì? Sao có thể nhanh như vậy?”
Nhậm Phong lập tức hiểu ra, ngày hôm qua khi làm chuyện kia, công lực trên người hắn chuyển sang cho Tô Mặc, hẳn là còn tổn thất không ít, sau cấp sáu, mỗi khi lên một cấp, công lực đều đều tăng lên theo cấp số nhân.
“Công lực của ngươi có phải lui bước hay không?” Tô Mặc thử hỏi, Lăng Vân từng nói thiên hạ không có bữa cơm nào miễn phí, mình tiến bộ nhanh chóng như thế ……
“Là lui bước một chút, nhưng không sao.” Nhậm Phong thản nhiên nói, sau khi tới thượng phẩm, mỗi cấp đều khó có thể vượt qua, bao nhiêu người vì từ cấp bảy lên tới cấp tám mà dốc hết tâm huyết, tuy Nhậm Phong cảm thấy hơi đáng tiếc, nhưng lại không quá để trong lòng.
Y còn trẻ, sớm muộn gì cũng có thể luyện trở về công lực đã tổn thất, huống chi công lực này là chuyển sang cho lão bà nhà mình, dù tổn thất nhiều một chút, cũng không sao.
“Ngươi không quan trọng sao?” Tô Mặc không yên tâm hỏi.
“Không sao, tuy ngươi có công lực, lại không biết vận dụng, ta dạy cho ngươi đi.” Nhậm Phong nói. “Mặc Mặc, tiềm chất của ngươi đã hoàn toàn được phát huy, ta chưa từng gặp ai tiến cảnh nhanh hơn ngươi, ngươi thực sự có thiên phú.” Nhậm Phong không hề bủn xỉn khen. Trong hai tháng, tăng lên cấp năm, chính là người được xưng là thiên tài như mình cũng có thể đứng sang bên.
“Ta nào có thiên phú gì, đều là đầu cơ trục lợi thôi.” Tô Mặc cười cười nói, Tô Mặc vẫn tự mình hiểu lấy, lần trước là bởi vì một gốc cây kỳ hoa, lần này lại là Nhậm Phong hy sinh công lực. “Sau này không cần lại làm chuyện như vậy, ta không muốn không làm mà hưởng, dù sao đó cũng là công lực ngươi luyện được.”
Nhậm Phong nhàn nhạt cười, ôm lấy eo Tô Mặc, eo Tô Mặc vô cùng hoàn mỹ, ôm lấy rất thoải mái. “Mặc Mặc, ta cũng không cố ý muốn truyền công lực, ta nghĩ duyên phận của chúng ta nhất định là trời cao chú định, ngay cả giải độc đều phải dùng loại phương thức này.”
“Ngươi đang nói bậy bạ gì đó!” Tô Mặc thẹn quá thành giận nói.
Nhậm Phong tới gần một bước. “Ngươi không cảm thấy sao? Độc mà ta trúng, vừa vặn có thể giải độc của ngươi, đây không phải duyên phận là cái gì?”
Tô Mặc lui về phía sau một bước, nhặt con vịt trên mặt đất lên đưa cho Nhậm Phong. “Chết cũng đã chết, ngươi nướng nó đi, đỡ lãng phí.” Nhậm Phong cương mặt, thật là, thời khắc ấm áp như vậy, Tô Mặc lại nhắc đến con vịt máu chảy đầm đìa, thật là một chút tình thú cũng không có.