Lăng Trát Phong đứng trong phòng, cau mày nhìn đại phu đang đi ra. “Vẫn không tỉnh sao?” Lăng Trát Phong hơi lo lắng hỏi.
“Thúc thúc, ngài cũng đừng quá lo lắng, cha là người tốt sẽ được trời giúp, sẽ tốt thôi.” Lăng Khiêm an ủi.
Lăng Trát Phong thở dài, giữa mày tràn đầy lo lắng. “Chỉ sợ không đơn giản như vậy, treo giải thưởng đã dán nhiều ngày như vậy, người tới cũng không ít, nhưng đến bây giờ vẫn không có ai có thể nhìn ra nguyên nhân bệnh, càng đừng nói trị liệu.” Lăng Ngạo Thiên và Lăng Trát Phong cùng nhau lớn lên, quan hệ giữa hai huynh đệ vẫn luôn rất tốt. Lăng gia đứng đầu sóng ngọn gió, người mơ ước cũng nhiều, nếu Ngạo Thiên đại ca thật sự cứ hôn mê bất tỉnh như vậy, Lăng Trát Phong cảm thấy khó có thể tưởng tượng.
“Khiêm nhi, chuyện của Lăng Vân ca ca ngươi là chuyện như thế nào?” Lăng Trát Phong hơi bất mãn hỏi.
Lăng gia nhiều thế hệ bảo vệ biên cương, Lăng Trát Phong từ thời niên thiếu đã thường trú ở biên cương, là Thường Thắng tướng quân nổi danh của đế quốc. Lần trước về Lăng gia đã là chuyện của ba năm trước, Lăng Trát Phong không khỏi cảm thán thế sự vô thường, lần trước trở về, ca ca còn càng già càng dẻo dai, Lăng Vân còn cung kính gọi mình nhị thúc.
Với Lăng Vân, Lăng Trát Phong có hơi bất mãn, sinh ra là nam tử, đương nhiên trí tuệ rộng lớn, cho dù thiên tư có hạn, cũng không nên tự oán tự ngải, hành sự ẻo lả. Nhưng nói như thế nào đều là chất nhi nhà mình, máu mủ tình thâm, chung quy Lăng Trát Phong vẫn có chút quan tâm.
“Ca ca không biết kiểm điểm, muốn sàm sỡ công chúa, kết quả bị cha trục xuất khỏi gia môn.” Lăng Khiêm không hề có cảm tình nói, Lăng Khiêm có thiên tư không tồi, đã là trung phẩm cấp năm, cũng coi như thanh niên tài tuấn, Lăng Vân là chính thê sinh, điểm này là Lăng Khiêm không so được.
Từ lúc còn nhỏ, Lăng Khiêm đã coi đại ca mình trở thành một chướng ngại vật, hận không thể diệt trừ cho sảng khoái.
“Đại ca cũng không khỏi quá nóng vội, nếu nhịn qua nhất thời, Lâm Lang công chúa không phải sớm muộn gì đều là lão bà của hắn sao? Hiện tại lại tự đánh vỡ.” Tuy ngoài miệng nói như thế, nhưng Lăng Khiêm lại nói tiếp, không tiếc hận chút nào.
“Hồ đồ, tuy ca ca ngươi không học vấn không nghề nghiệp, nhưng nhất định không thể nào làm ra loại việc này.” Lăng Trát Phong tức giận nói, tính tình của Lăng Vân là nhất định không có khả năng làm ra loại chuyện này, chuyện này sợ là có ẩn tình, mẹ đẻ Lăng Vân sinh thời rất quan tâm Trát Phong, Lăng Trát Phong rất cảm nhớ phần ân đức này, cũng khoan dung vài phần với Lăng Vân.
Lăng Khiêm cúi đầu, ngầm bực nhị thúc thiên vị ca ca mình, nhưng trên mặt lại không lộ, kiềm chế tức giận trong lòng, Lăng Khiêm nhỏ giọng lẩm bẩm. “Nhưng mà dù không phải ca ca làm, hắn cũng không thể tìm loại lý do này chứ!”
“Ca ca ngươi nói cái gì?” Lăng Trát Phong híp mắt hỏi, Lăng Trát Phong rất cao lớn, uy thế khi nổi giận người khác không nhịn được cảm thấy áp lực.
Thực đáng tiếc, vị Lăng Đại tướng quân này về trễ, bằng không lúc ấy, phố lớn ngõ nhỏ đều đàm luận công tích vĩ đại của Lăng Vân, lúc ấy Lăng Thiếu Gia cũng hoàn toàn xứng đáng nhân vật phong vân, cảnh đời đổi dời, nhân vật đã từng phổ biến một thời, sớm đã theo thời gian trôi đi mà bị người ném vào quên lãng, người luôn là động vật dễ quên.
Lăng Khiêm lập tức trả lời. “Ca ca nói, hắn thích nam nhân, đây không phải bậy bạ sao?” Ngữ khí của Lăng Khiêm mang theo chút khinh thường.
Hai tròng mắt Lăng Trát Phong hiện lên vài phần ngạc nhiên. “Vân nhi nói nó thích nam nhân?”
“Còn không phải sao, đại ca nói, hắn thích nam nhân, không có cảm giác với công chúa, sợ là ca ca không ăn được nho thì nói nho xanh.” Lăng Khiêm nhịn không được nói.
Lăng Trát Phong xua xua tay. “Chuyện này, thôi bỏ đi, hiện tại nói này đó lại có ích lợi gì?” Lăng Trát Phong nặng nề thở dài một hơi, hiện tại Lăng Vân không biết tung tích, muốn tìm về, cũng không thể vội vã, việc cấp bách là bệnh của Lăng Ngạo Thiên.
Lăng Vân mặc một bộ trường bào màu xám, tóc nhuộm thành màu xám trắng. “Mục Thu Hàm, từ hôm nay trở đi, ngươi phải gọi ta là sư phụ.” Lăng Vân trịnh trọng ra lệnh.
“Vân nhi, hình như ta mới là sư phụ.” Mục Thu Hàm sửa lại. Nói như thế nào đều là hắn dạy Tiểu Vân Nhi lưu vân bộ, vấn đề bối phận là không thể loạn.
Lăng Vân bất mãn mà trừng Mục Thu Hàm một cái. “Bảo ngươi gọi thì gọi, ngươi nói nhảm nhiều như vậy làm gì, nói cho ngươi, người khác muốn bái ta làm thầy, ta còn không thu đâu! Cho ngươi kêu là cho ngươi mặt mũi.” Lăng Thiếu Gia cũng không phải đang nói bậy, nói như thế nào đều là hậu duệ của thần y, tuy chỉ học được da lông, nhưng cũng tính có chút tài năng.
Mục Thu Hàm cố mà làm gật gật đầu. “Được rồi, vinh hạnh của ta.” Mục Thu Hàm nói.
“Này, đồ đệ, ngươi xem vi sư giống cao nhân không?” Lăng Vân xoay một vòng tại chỗ hỏi, cao nhân là thế nào, một thân tiên phong ngạo cốt, râu bạc trắng bay bay, cất tiếng nói có phong phạm của một thế hệ tông sư, Lăng Thiếu Gia cảm thấy, hiện tại mình rất có phạm.