Gian Thương Ở Dị Thế

Chương 74-1: Ấm áp

Bởi vì hôm nay Gấu trúc phải trông hai đứa nhỏ, Nhậm Phong rất tự giác nhận nhiệm vụ dạy dỗ nhi tử nhà mình, vốn dĩ chính là sợ chậm trễ Tô Minh, hiện giờ có Nhậm Phong muốn hiểu biết Tô Minh tiếp nhận, Gấu trúc tự nhiên rất vui lòng.

Có Nhậm Phong dạy dỗ, Tô Minh tiến bộ thần tốc, gia tộc lánh đời tồn tại mấy ngàn năm như Nhậm gia, tự nhiên có võ học thích hợp huyết mạch dòng chính của mình, Tô Minh được Nhậm Phong dạy dỗ như cá gặp nước, Nhậm Phong càng dạy càng cảm thấy kinh hãi, tư chất của y đã trăm năm khó gặp một lần, tư chất của nhi tử nhà mình lại càng thêm lợi hại.

Quả nhiên thể chất nhi tử nhà mình vô cùng thần kỳ, Nhậm Phong âm thầm kinh hãi, nhưng Tô Minh bỏ lỡ tuổi tập võ tốt nhất, bằng không…… Nhậm Phong tiếc hận lắc lắc đầu.

“Minh Nhi, chúng ta có thể thương lượng chuyện này sao?” Nhậm Phong ngồi xổm xuống, làm đôi mắt ngang tầm mắt Tô Minh.

“Chuyện gì vậy?” Tô Minh thanh thúy nói.

“Cái này, gọi mẫu thân có hơi không ổn, nếu không con cũng kêu ta là cha đi.” Nhậm Phong kiến nghị.

Tô Minh lắc đầu. “Không cần, Minh Nhi đã có cha Tô Mặc.”

Nhậm Phong suy nghĩ, cũng cảm thấy không ổn. “Vậy con gọi phụ thân đi.”

Tô Minh nghiêng đầu, suy nghĩ một hồi, cuối cùng gật đầu, được Tô Minh đáp ứng, đôi mắt Nhậm Phong sáng ngời, híp lại thành hình trăng non, vẻ mặt có con còn cần gì nữa.

Lăng Vân buồn bực nhìn Nhậm Phong dạy tiểu Tô Minh luyện võ, có lẽ là bởi vì là cha con ruột, tiểu Tô Minh rất nhanh thân cận Nhậm Phong, Lăng Vân nhìn biểu tình của Nhậm Phong từ góc độ nào đều là sắc mặt tiểu nhân đắc chí.

Mặt thay đổi, quả nhiên tiền đồ cũng thay đổi, Lăng Vân mơ hồ cảm thấy, lúc Nhậm Phong không đổi mặt vẫn rất không thích người này. “Mặc Mặc, ngươi không ghen sao?”

“Ghen cái gì?” Tô Mặc không rõ hỏi.

Lăng Vân nhìn vẻ mặt Tô Mặc không thèm để ý, có hơi hận sắt không thành thép lắc lắc bả vai Tô Mặc. “Ngươi không thấy sao? Y đang trắng trợn táo bạo dạy bảo bối nhi tử của ngươi, chờ Minh Nhi học xong, ngươi nên làm cái gì bây giờ?”

Tô Mặc bị Lăng Vân lắc có hơi choáng váng, kỳ thật trong lòng Tô Mặc nghĩ là dù Tô Minh học dáng vẻ của Nhậm Phong, cũng tốt hơn học Lăng Vân đi. Nhưng Tô Mặc nhút nhát không dám nói. “Hẳn là còn tốt đi, y chỉ đang dạy Minh Nhi võ công mà thôi, Gấu trúc cũng nói phương pháp dạy của Nhậm Phong càng thêm thích hợp Minh Nhi.”

Lăng Vân hơi khinh bỉ nhìn Tô Mặc. “Ta quá thất vọng với ngươi rồi, tiểu Minh Nhi nhà ta đang nhảy vào hố lửa, ngươi làm cha mà lại thờ ơ, chút ơn huệ nhỏ như vậy đã thuyết phục được ngươi, ngươi đã quên lúc trước y đã đối xử với ngươi như thế nào sao?”

Nghe Lăng Vân nói, Tô Mặc không được tự nhiên cúi đầu. “Cũng không khoa trương như vậy, Minh Nhi cũng là con y, y sẽ không……”

“Mặc Mặc, nếu Minh Nhi nhà chúng ta biến thành người như Nhậm Phong, vậy sẽ đáng sợ thế nào, chẳng lẽ ngươi cứ trơ mắt nhìn chuyện đó xảy ra.” Lăng Vân vội vàng nói.

Tô Mặc bình tĩnh nhìn Lăng Vân, trầm mặc nhìn Lăng Vân một hồi. “Kỳ thật, nếu Minh Nhi trở nên lợi hại như Nhậm Phong cũng không có gì không tốt.”

Lăng Thiếu Gia vẻ mặt thất bại sụp vai. “Được rồi, coi như ta chưa nói gì.”

Nhậm Phong đi về phía Tô Mặc. “Minh Nhi, ta muốn đi dạo phố, cùng nhau đi thôi.” Nhậm Phong tha thiết nhìn Tô Mặc, Tô Mặc gật gật đầu. Nhậm Phong anh tuấn bất phàm, Tô Mặc tao nhã như ngọc, tiểu Minh Nhi hoạt bát đáng yêu, ba người đi cùng nhau tạo thành một phong cảnh sáng ngời.

Trên phố có rất nhiều sạp nhỏ bán hàng, Tô Minh thèm chảy nước miếng, một đôi mắt phát sáng, có chút buồn cười, lại có chút chua xót.

Dù thế nào Tô Minh cũng chỉ là một đứa trẻ, nhìn thấy thứ yêu thích đều viết trên mặt, nhớ tới Tô Mặc sinh hoạt ở trấn nhỏ cách biệt, gia cảnh bần hàn, phỏng chừng không có tiền mua đồ ăn ngon cho Minh Nhi.

“Minh Nhi rất thích ăn sao?” Nhậm Phong hỏi. Tô Minh gật gật đầu. “Muốn ăn cái gì, phụ thân mua cho con.” Nhậm Phong hào phóng nói.

Tô Minh sùng bái nhìn Nhậm Phong, lòng hư vinh của Nhậm Phong lập tức được thỏa mãn, tiền quả nhiên là thứ tốt, dùng để thu mua trẻ con là thích hợp nhất, Nhậm Phong không hề phát hiện, dưới sự ảnh hưởng của Lăng Vân, y cũng bắt đầu sa đọa.

Bạn nhỏ Tô Minh không khách khí một chút nào, chỉ cái này lại chỉ cái kia, có heo lại không làm thịt, là sẽ bị trời phạt, có Lăng Thiếu Gia siêng năng giáo dục, sao bạn nhỏ Tô Minh nỡ buông tha cơ hội tốt như vậy chứ?

Nhậm Phong trả tiền rất sảng khoái, trên mặt tươi cười sáng loá, tư thế kia giống như không phải y đang tiêu tiền. “Phụ thân, ngươi thật là lợi hại.” Ăn người tay ngắn, Tô Minh còn không quên khen ngợi Nhậm Phong một câu.

Trước nay Nhậm Phong chưa từng thấy ai khích lệ mà làm người hưởng thụ như nhi tử nhà mình. “Đó là đương nhiên, phụ thân con lợi hại rất nhiều thứ, về sau con sẽ biết.”