Biểu tình của Nhậm Phong rất giống nuốt phải một con ruồi, trong lòng ngũ vị tạp trần, tâm bị vò nhức mỏi từng đợt, quả nhiên vẫn không được sao?
“Thực xin lỗi.” Nhậm Phong chân thành xin lỗi. “Là ta sai, nếu ta biết chân tướng, tuyệt đối sẽ không làm như vậy.”
Tô Mặc mím môi, lắc lắc đầu. “Ngươi đối xử với người không liên quan không khỏi quá mức tàn nhẫn.” Dù không phải hắn, vì một người mà đi hủy diệt một người khác, cách làm này không khỏi quá mức ngoan độc.
Nhậm Phong vội gật đầu không ngừng. “Là ta bị ma quỷ ám ảnh, sẽ không như vậy nữa.” Tuy ngoài miệng nói như vậy, trong lòng Nhậm Phong lại nghĩ, trên đời này phàm là có người có thể dời đi độc trên người Mặc Mặc, y nhất định tận hết sức lực bắt người kia tới, chỉ tiếc Liệt Diễm Hỏa Độc chỉ có thể dời đi một lần.
Tô Mặc mím môi, tuy Nhậm Phong nhìn qua vẻ mặt thành tâm, nhưng Tô Mặc lại luôn cảm thấy người này đang nói dối.
“Nếu ngươi tỉnh, thì tự tắm đi.” Tô Mặc đưa khăn lông trên tay cho Nhậm Phong.
Nhậm Phong bày ra vẻ mặt đau khổ, nhìn khăn lông đưa tới trước mắt, thật là, mở mắt ra, phúc lợi cũng không còn.
“Mặc Mặc, người ta mệt mỏi mấy tháng, tay cũng không có sức lực.” Nhậm Phong mềm giọng làm nũng.
Tô Mặc nhíu mày, Nhậm Phong đang làm nũng, ý niệm này vừa xuất hiện, Tô Mặc lập tức cảm thấy hơi choáng váng đầu, nhìn Nhậm Phong thấy thế nào đều không giống người biết làm nũng. Nhưng người này thật sự đang làm nũng. “Vừa rồi ngươi nói cái gì? Ta không nghe rõ, ngươi lặp lại lần nữa.”
Chờ Tô Mặc tròn mắt nhìn mình, hai mắt đều hơi dại ra, Nhậm Phong nghẹn, thật là, y khó được da mặt dày dùng ngữ khí như vậy nói chuyện. “Mặc Mặc, ta không có sức tắm.” Lúc này ngữ khí của Nhậm Phong bình thường.
Tô Mặc gật đầu. “Rất đơn giản, xoa xoa mà thôi, không tốn sức.” Tô Mặc đứng lên, đi ra ngoài, để lại một mình Nhậm Phong ở trong bồn tắm nghiến răng nghiến lợi giận dỗi, nhìn Tô Mặc cuốn tay áo lên, lộ một đoạn cánh tay bên ngoài, chỗ vừa mềm xuống kia lại đứng lên.
Tô Mặc nhìn động tĩnh dưới nước, trên mặt nóng lên, Nhậm Phong xấu hổ hận không thể chui vào khe đất.
“Hóa ra còn có thể đứng lên.” Tô Mặc kính nể nói. Nhậm Phong không chịu nổi mà nghiến răng, nếu là thật không thể đứng lên, vậy thì có thể phế đi.
“Như vậy thì không cần tìm trang chủ mua long hổ hoàn, thứ kia rất quý, 500 đồng vàng một viên.” Tô Mặc vẫn còn sợ hãi với giá cả của dược mỗi ngày mình bán.
Nhậm Phong lập tức có tinh thần. “500 đồng vàng, đáng bao nhiêu. Không quý một chút nào.” Nhậm gia vẫn có chút của cải, nếu Tô Mặc nguyện ý làm lão bà của y, muốn y nộp lên toàn bộ gia sản y cũng nguyện ý.
“Ngươi muốn mua long hổ hoàn ư?” Tô Mặc ngơ ngẩn hỏi.
Nhậm Phong cúi đầu, y muốn lợi dụ Tô Mặc, không phải muốn mua thứ kia, hình như thứ kia lần trước Lăng Vân còn muốn đưa y một lọ miễn phí, tinh thần long hổ như y cần thứ kia làm cái gì. “Ngươi với Gấu trúc.” Nhậm Phong do dự hỏi.
Tô Mặc quay mặt đi, lộ ra một nụ cười vui vẻ. “Trang chủ lừa ngươi, ta với hắn không có thành thân.” Buồn bực trong lòng Nhậm Phong trở thành hư không. “Mặc Mặc, ngươi vẫn là thích ta đi.”
Tô Mặc không trả lời, đi ra phòng tắm.
Nhậm Phong nhìn bóng dáng Tô Mặc, chậm rãi chìm vào đáy nước, tiểu Tô Minh nhắm mắt theo đuôi đi về phía Nhậm Phong, Nhậm Phong không khỏi hơi khẩn trương, lúc trước y từng gặp Tô Minh rất nhiều lần, nhưng vẫn là lần đầu tiên lấy gương mặt thật, trước kia Tô Minh luôn cảm thấy y lớn lên âm hiểm, không biết thay đổi một khuôn mặt, ấn tượng của nhi tử với y thế nào.
Tô Minh nhìn chằm chằm Nhậm Phong một hồi lâu, cuối cùng nhỏ giọng mở miệng. “Cha nói, ngươi là nương của ta.”
Nhậm Phong muốn lên tiếng, trong lòng lại nghĩ cha ngươi rõ ràng nói là ta là cha ngươi.
“Ngươi là nương của ta sao?”
“Con có thể cho là vậy, nhưng ta và nương của con vẫn có điểm khác nhau.” Nhậm Phong xấu hổ nói, rõ ràng Tô Mặc mới là nương!
“Là không quá giống nương của người khác.” Tiểu Tô Minh suy nghĩ rồi nói. “Nhưng ta không ngại, chỉ cần là nương là được, nương.” Tô Minh ngọt ngào gọi một tiếng.
Tuy rằng nghe hơi kỳ quái, nhưng Nhậm Phong vẫn cảm thấy hưởng thụ. “Minh Nhi thật ngoan.”
“Mẫu thân, nếu có người khi dễ cha, ngươi sẽ báo thù cho cha sao?" Tiểu Tô Minh hỏi.
Nhậm Phong trịnh trọng gật đầu. “Đương nhiên, ta sẽ không để ai khi dễ cha con.”
Tiểu Tô Minh vỗ tay. “Tốt quá, ta biết có tên xấu khi dễ cha, y tên là Mộc Phong, là người vô cùng vô cùng xấu, lại vô cùng âm hiểm, mẫu thân, chúng ta đi gϊếŧ cả nhà y đi.” Tiểu Tô Minh nắm nắm tay, ngọn lửa trong mắt hừng hực thiêu đốt.
Nhậm Phong rất muốn nói, nhi tử, nếu là cả nhà thì chính ngươi cũng ở bên trong.
“Mẫu thân, ngươi không muốn sao?” Tô Minh bĩu môi, lên án nhìn Nhậm Phong.
Nhậm Phong vội gật đầu. “Nguyện ý, nguyện ý, nhưng loại chuyện này không thể nóng vội, phải bàn bạc kỹ hơn.”