Lăng Vân nhìn mặt trời từ từ nhô lên khỏi đường chân trời, ánh bình minh hôm nay phá lệ sáng loá, Lăng Vân nhắm mắt lại. “Một ngày cuối cùng đi.”
“Đúng vậy! Một ngày cuối cùng.” Mục Thu Hàm khoanh tay đứng sau lưng Lăng Vân.
Lăng Vân bất đắc dĩ lắc lắc đầu, quả nhiên tên Nhậm Phong kia và Mặc Mặc không có duyên phận. “Họ Mục, rừng rậm Mê Thất thật sự rất nguy hiểm sao?”
Mục Thu Hàm nhíu mày, lộ ra vẻ mặt thiếu đòn tươi cười. “Tiểu Vân Nhi, lúc ở trên giường, ngươi còn thân mật gọi người ta là Thu Hàm, sao vừa xuống giường đã biến thành họ Mục chứ?” Mục Thu Hàm lộ ra biểu tình ủy khuất.
Lăng Vân nheo mắt, thân mật, cái tai nào của Mục Thu Hàm nghe được mình thân mật gọi hắn, thật là không biết xấu hổ. “Gọi ngươi họ Mục đều là coi trọng ngươi, như ngươi nên gọi là hỗn đản.”
Mục Thu Hàm tỏ vẻ bất đắc dĩ buông tay. “Nếu Tiểu Vân Nhi thẹn thùng, vậy quên đi, gọi là họ Mục cũng khá tốt.”
“Đang hỏi ngươi đấy, cứ ở đó mà nói lung tung.” Lăng Vân không kiên nhẫn nói.
Mục Thu Hàm nghi hoặc nhìn Lăng Vân. “Hỏi gì vậy?”
“Rừng rậm Mê Thất! Có nguy hiểm không?” Lăng Vân nhìn Mục Thu Hàm như nhìn kẻ ngu ngốc, sau đó Mục Thu Hàm lại nhìn Lăng Vân như nhìn kẻ ngu ngốc.
“Này không phải thực rõ ràng sao?” Mục Thu Hàm bất đắc dĩ nói.
“Rõ ràng cái gì?” Lăng Vân hỏi.
Đấy, Lăng gia cũng vậy đi, sao hắn lại quên mất Lăng Thiếu Gia là người rất không có thường thức chứ. “Rừng rậm Mê Thất, rất nguy hiểm, vô cùng nguy hiểm, người không đến cấp bảy cũng không dám đi vào rừng rậm Mê Thất, dù tới thượng phẩm cũng không dám đi vào trung tâm, hoa lan truyền thuyết mà ngươi muốn nằm trong Tinh Hồ ở trung tâm rừng rậm Mê Thất, ai cũng không biết nơi đó có cái gì, truyền thuyết kể rằng ngàn năm trước từng có hai gã võ giả cấp chín đi vào bên trong, kết quả chưa bao giờ ra.”
“Tại sao lại như vậy?” Lăng Vân mê mang hỏi.
Mục Thu Hàm quay mặt đi. “Vậy ngươi nghĩ thế nào?”
“Rừng rậm Mê Thất sao? Chính là người mù đường đi vào đi sẽ lạc đường! Tên Nhậm Phong kia, nhìn cũng không giống người mù đường! Dù ta không cẩn thận nhìn lầm, y thật là mù đường, cả cánh rừng lớn như vậy, kiểu gì cũng có đồ săn, ăn chút quả dại! Đi nhiều mấy ngày tự nhiên cũng sẽ ra ngoài được thôi, sao lại nguy hiểm như vậy chứ?” Lăng Vân thiếu gia đau đầu.
“Chính là bản thân nó đã rất nguy hiểm rồi!” Mục Thu Hàm cúi đầu, ôi trời đất ơi, người trước mắt có thể lại vô tri thêm nữa hay không.
Lăng Vân đen mặt. “Vì sao không có nói cho ta, hóa ra rừng rậm Mê Thất lại nguy hiểm như vậy.”
Mục Thu Hàm đầy bất đắc dĩ nói: “Bởi vì chúng ta đều cho rằng ngươi biết.” Thực hiển nhiên, bọn họ đều đánh giá cao Lăng Vân. Mục Thu Hàm đau đầu vỗ trán, Lăng Vân rốt cuộc là chạy ra nơi hẻo lánh hoang vu nào, Lăng gia cũng là đại gia tộc, nhưng dù thiên phú tập võ của Lăng Vân không cao, cũng không nên cái gì cũng không biết chứ!
“Tên Nhậm Phong kia, tao bao như vậy, sẽ không có việc gì đi.” Lăng Vân thảm đạm hỏi.
Nói như thế nào Nhậm Phong đều là công nhân mà cậu thuê, nếu cứ xảy ra chuyện như vậy, cậu có cần phải bồi thường hay không!
Võ giả cấp bảy trẻ tuổi, này hình như không phải dùng tiền là có thể đền, sẽ không phải người nhà Nhậm Phong thẹn quá thành giận, sau đó làm thịt mình đi. Rất có khả năng, gia hỏa Nhậm Phong này vừa thấy đã biết không phải thứ gì tốt, cho nên người nhà gia hỏa này phỏng chừng cũng không phải thứ gì tốt, cha nào con nấy, Lăng Vân cảm thấy cổ lạnh căm căm, thật là nguy hiểm!
“Nếu nguy hiểm như vậy, hẳn là Nhậm Phong sẽ không thật sự chạy đến Tinh Hồ ở trung tâm chứ, nói không chừng y đã chạy đến bên ngoài dạo một vòng, nhưng dạo dạo rồi lạc đường.” Lăng Vân sáng mắt lên, chờ mong nói với Mục Thu Hàm.
“Cũng có khả năng đi.” Mục Thu Hàm nói, nhớ tới biểu tình của Nhậm Phong lúc, Mục Thu Hàm không nói thật, một người tự phụ lại chấp nhất như vậy, dù nguy hiểm cũng sẽ mạo hiểm thử một lần đi.
“Cha, hôm nay là đầy ba tháng.” Tiểu Tô Minh ôm Thương Lâm, ánh mắt sáng ngời nói.
Tô Mặc thất thần đáp một câu, nhưng trong mắt lại vẫn mịt mờ tiết lộ vài phần lo lắng nồng đậm. “Cha, cha không cần nhớ gia hỏa kia, sư phụ tốt hơn y một trăm lần, cha gả cho sư phụ đi.”
“Minh Nhi, con thực hy vọng ta gả cho sư phụ con sao?” Tô Mặc nghi hoặc hỏi, sao hắn lại không biết khi nào nhi tử nhà mình có ý nghĩ này.
Tô Minh cúi đầu. “Lăng thúc thúc nói, nếu cha gả cho sư phụ, tương lai con cưới Thương Lâm, chính là thân càng thêm thân.” Tô Mặc cúi đầu, nhịn không được mà hơi rối rắm.
Hắn hẳn nên cách ly nhi tử nhà mình khỏi Lăng Vân đi, tuy trang chủ kỳ tài ngút trời, nhưng làm người thật sự là quá không đáng tin cậy. Hắn chỉ là người thường, không tiếp thu được ý tưởng “siêu phàm thoát tục” của Lăng Vân! Nhìn chỉ trong một đoạn thời gian ngắn ngủn nhi tử đã lột xác thành dáng vẻ hiện giờ, Tô Mặc nhịn không được run sợ, không thể tiếp tục mặc kệ.
“Minh Nhi, về sau con cách Lăng thúc thúc xa một chút.” Tô Mặc trịnh trọng nói.
“Cha, vì sao con phải cách Lăng thúc thúc xa một chút, Lăng thúc thúc rất tốt với con, thúc ấy sẽ pha trà rất ngọt cho con uống, rất ngon nha.” Tô Minh khó hiểu hỏi.