Gian Thương Ở Dị Thế

Chương 56: Điều kiện

Tô Minh chớp chớp mắt, quay đầu nhìn Tô Mặc, ngón tay ngắn ngủn chỉ vào Nhậm Phong nói:

“Cha, y nói, y tới trước.”

Tô Mặc ngẩng đầu, nhìn Nhậm Phong một cái, quay đầu đi, lạnh lẽo nói:

“Trước kia ta căn bản không quen biết y.”

Lòng Nhậm Phong đột nhiên trầm xuống, y cho rằng lời nói gây tồn thương nhất là Tô Mặc nói hận y, lại hóa ra là một câu này, trước kia ta căn bản không quen biết y, một câu lạnh nhạt, lại hủy diệt mọi tình nghĩa giữa bọn họ, dứt khoát như vậy, quyết tuyệt như vậy, ngay cả cơ hội nhận tội cũng không cho y.

Bạn nhỏ Tô Minh nhìn sang Nhậm Phong, bẹp miệng, cảm giác như bị lừa gạt.

“Cha nói, cha không quen biết ngươi.”

Nhậm Phong nhìn Tô Minh, đây là con y, con y, nếu cậu bé biết quá khứ y từng làm gì Tô Mặc, có phải đời này y sẽ không có cơ hội nghe cậu bé gọi mình một tiếng ―― phụ thân hay không.

Hai mắt Nhậm Phong đau đớn nhìn Tô Mặc, Tô Mặc quay mặt đi.

“Chẳng lẽ, tình nghĩa năm năm trước của chúng ta, ngươi một chút đều không để trong lòng sao?”

Nhậm Phong cắn răng, ngực phập phồng, nắm tay gắt gao nắm lại.

Lăng Vân nhíu mày, quả nhiên có gian tình! Cậu đã thấy mà, tuổi Mộc Phong không lớn, đã là thất phẩm, sao phải chạy đến cửa hàng của mình làm sai vặt, hóa ra là hướng về phía Mặc Mặc.

“Ta không quen biết ngươi, không biết ngươi đang nói cái gì.” Ngữ khí của Tô Mặc thản nhiên nói.

Lăng Vân tách ra tay Nhậm Phong đang bắt lấy Tô Mặc.

“Mộc tiên sinh, ngươi phải biết rằng, nước đổ khó hốt, gương vỡ khó lành, mặc kệ năm năm trước các ngươi có quen biết hay không, đó đều đã là chuyện của năm năm trước, người là không thể sống trong quá khứ, Mộc thiếu, tuy vẻ ngoài của ngươi tốt hơn Gấu trúc nhà chúng ta một chút, nhưng vẫn sẽ có rất nhiều lựa chọn, cho nên, không cần thắt cổ chết trên một thân cây, ngươi còn có thể tìm thêm mấy cây, chết thêm vài lần.”

“Mặc Mặc, ta biết sai rồi, nhưng ta không phải cố ý.”

Nhậm Phong mềm giọng cầu xin.

Tô Mặc quay mặt đi, nhắm mắt lại.

“Ta biết không thể hoàn toàn trách ngươi.”

Nếu không phải hắn đi không từ giã, bọn họ cũng sẽ không bỏ lỡ nhiều năm như vậy.

“Nhưng ta thật sự không muốn nhìn thấy ngươi, đều qua rồi, ngươi lại tìm một người khác đi, ngươi ưu tú như vậy, chắc chắn sẽ có người nguyện ý muốn ngươi.”

Nhậm Phong chua xót vô cùng, trong lòng hối hận hận không thể tát chết chính mình.

Lăng Vân nhíu mày, việc này cứ bỏ mặc cũng không được! Phải đuổi gia hỏa này đi.

“Được rồi, Mặc Mặc, ngươi cho y một cơ hội đi.”

Chó cắn chó, một miệng lông, Lăng Vân thấy thế nào cũng cảm thấy gia hỏa Nhậm Phong này không phải người tốt, biện pháp đối phó người xấu là cái gì, phải đối xử tệ hơn với y.

“Trang chủ.” Tô Mặc nôn nóng gọi Lăng Vân một tiếng, vẻ mặt kháng cự.

Tâm tình Nhậm Phong vốn không được tốt lắm, có hơi dậu đổ bìm leo.

Nhậm Chiến ở một bên thấy rõ, lúc trước, quả nhiên là nhi tử nhà mình sai, hiện tại chỉ sợ là phiền toái lớn.

Lăng Vân thầm suy nghĩ, quả nhiên Tô Mặc khúc mắc quá sâu với gia hỏa này, chỉ sợ không phải dễ đối phó như thế, Lăng Vân túm lấy Tô Mặc.

“Ngươi cũng biết Tô Mặc trúng Liệt diễm hỏa độc, nếu ngươi có thể tìm ra đầu sỏ gây tội làm Mặc Mặc trúng độc, thiên đao vạn quả, ta sẽ để Mặc Mặc hào phóng từ bi cho ngươi một cơ hội, thế nào, Mặc Mặc nghe lời ta nhất, lời nói của ta nhất định có tác dụng.”

Nhậm Phong thầm cười khổ, điều kiện này, chẳng lẽ là muốn y chết.

Tiểu Tô Minh la hoảng lên.

“Người kia quá xấu, dùng ta uy hϊếp cha, một mình y chết không đủ đâu? Phỏng chừng cả nhà y đều không phải thứ tốt, một mình y không đủ trả.”

Nhậm Chiến lo lắng, ngoan tôn tử phỏng chừng là hận chết nhi tử, sau đó hận luôn cả mình.

“Minh Nhi, không cần nói bậy.” Tô Mặc quát lớn.

Tô Minh bẹp miệng, ủy khuất cãi cọ:

“Vốn dĩ là vậy mà? Đặc biệt là cha mẹ người này, sinh loại tai họa này ra, khi dễ cha, thượng bất chính hạ tắc loạn, cho nên cha y nhất định không phải thứ tốt.”

Nhậm Chiến hơi không đứng được.

“Lời nói cũng không thể nói vậy, có loại nhi tử này, lão nhân gia cũng thực đau đầu, cha mẹ y có loại đứa con bất hiếu này, cũng vô cùng đáng thương.”

Tô Minh lạnh lùng hừ một cái.

“Rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, cha là người tốt, Tô Minh cũng là người tốt, khi dễ cha là người xấu, cho nên cha người xấu cũng là người xấu.”

Nhậm Chiến không dấu vết mà lườm Nhậm Phong một cái, Nhậm Phong buồn rầu, cái lườm oán trách này cũng chỉ có thể tiếp thu.

Lăng Vân khinh thường mà nhìn Nhậm Phong một cái, ban đầu cậu còn tưởng rằng người này ít nhất sẽ làm bộ đồng ý với cậu đâu, kết quả ngay cả làm bộ cũng không làm, thật sự là quá không có đảm đương.

“Nếu ngươi không muốn, vậy thì không cần tiếp tục dây dưa Mặc Mặc, chút việc nhỏ này cũng không làm tốt, không đáng tin cậy!” Lăng Vân thở ngắn than dài nói.