Gian Thương Ở Dị Thế

Chương 52: Bại lộ

Trên khuôn mặt như hoa như ngọc của Hứa Yên Nhiên có vài phần oán độc.

“Ngươi tìm được đúng người rồi sao? Sẽ không phải chính là người bị ngươi dùng để giúp ta dời đi độc dược đi?”

Ả có thể thay mận đổi đào, chính là bởi vì ả giống người nọ đều là thể chất quỳnh ngọc, thể chất quỳnh ngọc vô cùng hiếm thấy, chẳng lẽ, người kia……

Miệng vết thương trong lòng bị vô tình bị vạch trần, sắc mặt Nhậm Phong có chút dữ tợn.

“Không liên quan đến ngươi.” Nhậm Phong cắn răng nói.

Hứa Yên Nhiên cười lạnh, ánh mắt nhìn nhìn về sơn động nơi xa.

“Hắn còn không biết thân phận của ngươi đi?” Hứa Yên Nhiên nhìn Nhậm Phong. “Nếu hắn biết thân phận của ngươi, ngươi cảm thấy hắn sẽ tha thứ cho ngươi sao?”

Nhậm Phong nắm chặt tay, đã động sát khí.

Hứa Yên Nhiên tự giễu cười, nhiều năm yêu thương như châu như bảo, ả cũng sắp quên duyên phận của bọn họ, lúc đầu là một vụ lừa gạt, 5 năm trước, kỳ thật ả là sát thủ được phái tới ám sát Nhậm Phong. Chẳng qua thời điểm y rơi xuống vách đá, tuy Nhậm Phong bị mù, nhưng cũng đã khôi phục thực lực, sau đó Nhậm Phong nhận sai người, ả thuận lý thành chương thành ân nhân cứu mạng của Nhậm Phong.

Thế sự vòng đi vòng lại, chung quy không có bí mật gì có thể vĩnh viễn chôn giấu. Hứa Yên Nhiên cắn môi, ngay từ đầu, mạo danh thay thế, ả là muốn nhân cơ hội gϊếŧ Nhậm Phong, chỉ là sau đó, ả luân hãm trong sự ôn nhu của Nhậm Phong, không tiếc phản bội tổ chức. Nếu thể chất quỳnh ngọc được bồi dưỡng từ nhỏ, tiền đồ vô lượng, Hứa Yên Nhiên còn trẻ, cũng đã là cấp sáu đỉnh, diện mạo như hoa như ngọc, là tinh anh trong tổ chức.

“Cút, không cần để ta nhìn thấy ngươi lần nữa.”

Nhậm Phong nói, kỳ thật cũng không thể trách Hứa Yên Nhiên, ả chưa từng nhắc tới Tô Mặc, nếu không phải y bị quỷ mê tâm hồn, không tiếc hết thảy đại giới muốn cứu Hứa Yên Nhiên, y và Tô Mặc cũng sẽ không trở thành như vậy.

Tô Mặc che lại con rắn nhỏ trong lòng ngực, tránh phía sau một cái cây lớn, Tô Mặc cố nén thở, không dám phát ra một tiếng vang, hai người kia đều là cao thủ, muốn gϊếŧ mình chỉ đơn giản như bóp chết một con kiến.

Ngơ ngẩn mà nhìn hai người đứng trên nền tuyết, Tô Mặc dựa vào thân cây, biểu tình trên mặt có chút thê lương, hóa ra là y, là bởi vì áy náy sao? Cho nên mới sẽ…… Tô Mặc che miệng mình lại, không cho mình khóc ra tiếng.

Hứa Yên Nhiên bi ai nhìn Nhậm Phong một cái, cuối cùng không cam lòng mà trở về.

“Ai ở nơi đó?”

Nhậm Phong giật mình, ánh mắt hướng tới nơi rừng cây Tô Mặc đang đứng. Tô Mặc nhắm mắt lại, tránh phía sau thân cây một cử động cũng không dám, một con khỉ nhỏ trắng từ bên cây lướt qua, lúc này Nhậm Phong mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Nhìn bóng dáng Nhậm Phong biến mất, Tô Mặc mới bước ra từ sau thân cây, Tô Mặc thấy hơi hoang mang lo sợ, sơn động là không thể trở về, hắn không xác định Nhậm Phong làm như vậy rốt cuộc có mục đích gì, nhưng hắn theo bản năng lảng tránh người này.

Nhậm Phong trở lại sơn động, lập tức phát hiện không thấy Tô Mặc, Nhậm Phong nhìn bài trí trong sơn động một chút, không có dấu vết giãy giụa đánh nhau, xác định Tô Mặc không phải bị người bắt đi.

Tô Mặc ôm Tiểu Hoa đi trong tuyết bay đầy trời, nơi nơi đều là trắng xoá, hắn hơi thất thần, không phân rõ phương hướng, Tiểu Hoa kháng nghị lè lưỡi, Tô Mặc biết nó sợ lạnh, nhưng cũng không có cách nào.

“Ngươi chờ một chút, chờ ta tìm được đóa hắc liên kia, chúng ta sẽ trở về.”

Tô Mặc an ủi nói, trong lòng hắn đang như một cuộn chỉ rối, cũng không biết lời này là đang an ủi Tiểu Hoa, hay là đang an ủi mình. Mộc Phong chính là Nhậm Phong, hắn đã sớm nên đoán ra, sao hắn sẽ ngu ngốc như vậy.

Tô Mặc không biết khinh công, dấu chân lưu lại rõ ràng trên nền tuyết.

Nhậm Phong rất nhanh đã đuổi theo, nhìn thấy Tô Mặc, Nhậm Phong nhẹ nhàng thở ra, trái tim Tô Mặc lại là nhắc tới cổ họng.

“Ngươi chạy nhanh như vậy làm gì?”

Tô Mặc đề phòng nhìn Nhậm Phong, Nhậm Phong đã khôi phục dung mạo vốn có, dung mạo kia có tám phần giống Tô Minh, làm Tô Mặc hãi hùng khϊếp vía.

Tô Mặc hạ quyết tâm, ném Tiểu Hoa về phía Nhậm Phong, xoay người chạy.

Hiểu rõ ý của Tô Mặc, Tiểu Hoa giương nanh múa vuốt lè lưỡi với Nhậm Phong, Nhậm Phong chộp Tiểu Hoa trong tay, Xà vương Bách Hoa, có thể uy hϊếp cũng chính là người dưới cấp sáu, Tô Mặc lại ném một con rắn đi đối phó y.

Nhậm Phong hận nghiến răng nghiến lợi, lại cũng không thể làm gì, Xà vương Bách Hoa là cơ hội sống của Tô Mặc, Tô Mặc lại lấy thứ dùng để cứu mạng đi đối phó y. Nhậm Phong ném Xà vương Bách Hoa túi tùy thân mang theo, ánh mắt ngưng trọng nhìn phía Tô Mặc chạy trốn.

Nhậm Phong không chạy hai bước đã đuổi kịp Tô Mặc, Tô Mặc bị Nhậm Phong bắt lấy tay, hai người đều không nói lời nào. Nhậm Phong trầm mặc một hồi, bất đắc dĩ thở dài.

“Về sơn động trước đi, đóa hắc liên kia ta đã có, hiện tại đường núi không thông, chờ gió tuyết đỡ một chút, ta sẽ đưa ngươi trở về.”

Tô Mặc gật gật đầu, cẩn thận tránh Nhậm Phong đυ.ng chạm.

Tuy Nhậm Phong trong lòng khó chịu, lại cũng không cưỡng cầu. Nhậm Phong nhóm lửa, bởi vì lo lắng Tô Mặc lại chạy trốn, tốc độ của Nhậm Phong nhanh kinh người. Tô Mặc ngồi bên đống lửa, cẩn thận sưởi ấm, Nhậm Phong nhìn chằm chằm Tô Mặc, Tô Mặc cúi đầu không rên một tiếng.

“Minh Nhi, là nhi tử ngươi?”

Nhậm Phong đánh vỡ trầm mặc trước.

Tô Mặc đột nhiên nhảy dựng, lại gật gật đầu. Nhậm Phong còn muốn hỏi lại, nhưng thấy Tô Mặc khẩn trương, có chút không dám hỏi.

“Ta không tranh với ngươi, ngươi đừng khẩn trương.” Nhậm Phong thở dài nói.

Tô Mặc căng thẳng, như có như không lên tiếng, Nhậm Phong nhìn Tô Mặc, cũng không biết Tô Mặc suy nghĩ cái gì.