Gian Thương Ở Dị Thế

Chương 46-1: Tô Minh và Nhậm Phong

“Thu Hàm thúc thúc hộc máu.” Tiểu Tô Minh kinh hô.

Lăng Vân bị đè dưới thân Mục Thu Hàm, cũng bất chấp nhắc nhở Mục Thu Hàm phải giảm béo, quay người nâng Mục Thu Hàm dậy, sắc mặt Mục Thu Hàm tái nhợt, đôi mắt nhìn Nhậm Phong có đề phòng rõ ràng.

Lăng Vân nhìn máu từ khóe miệng Mục Thu Hàm tràn ra, cả người không tự chủ được mà rùng mình, hắn đã làm cái gì mà gia hỏa Mộc Phong này ghen ghét hắn như thế, một chưởng này hạ xuống, Mục Thu Hàm đã cấp sáu cũng hộc máu, nếu là mình chỉ sợ cũng mất mạng.

Lăng Vân nhìn sắc mặt khó coi của Mục Thu Hàm, trong lòng nhịn không được lo lắng, lúc này thật là dẫn sói vào nhà, mời thần thì dễ tiễn thần thì khó, tuy nói thần này là tự mình tìm tới cửa, nhưng cũng rất khó tống cổ.

“Đỡ hắn vào đi thôi.”

Tô Mặc trương nói. Tuy hắn cùng với Lăng Vân, Mục Thu Hàm quen biết không lâu, cũng đã coi mấy người này trở thành thân nhân của mình, Tô Mặc rất quý trọng phân tình nghĩa này, ở trong thôn, thôn dân đều coi hắn là dị loại. Ở chân núi, gặp gỡ Nhậm Phong, đến cuối cùng, lại bị làm thành tế phẩm.

Thời điểm sinh mệnh hắc ám nhất, Lăng Vân, Mục Thu Hàm xuất hiện, không thể nghi ngờ chiếm cứ địa vị không thể thay thế trong lòng Tô Mặc.

Lăng Vân gật gật đầu, tay vịn Mục Thu Hàm lung lay sắp đổ, nhìn Tô Mặc.

“Ngươi nhớ kỹ cho y ký chứng từ.”

Tuy gia hỏa Nhậm Phong này mỏ chuột tai khỉ, vẻ mặt không tuân thủ lời hứa, nhưng có chứng từ, dù sao cũng tốt hơn là không có!

Tô Mặc gật gật đầu, chuyển ánh mắt về phía Nhậm Phong.

Nhậm Phong cắn răng, dưới ánh mắt oán hận của Tô Mặc, có chút không tình nguyện giải thích.

“Ta không phải cố ý.”

Nếu không phải Lăng Vân nói cái gì ôm một cái, thơm thơm, ngủ ngủ, y cũng sẽ không khó thở công tâm! Con của y mới bao lớn, mới như vậy, Lăng Vân đã bắt đầu dạy hư con của y.

Tô Minh bắt lấy ống quần Tô Mặc, ngẩng đầu lên nói với Tô Mặc:

“Cha, người này không giống người tốt, hơn nữa y còn đả thương Thu Hàm thúc thúc, hay là cha đá y ra ngoài đi, bằng không tiếp theo y còn sẽ đả thương người.”

Tô Minh nhìn Nhậm Phong như thế nào cũng cảm thấy người này có chút âm hiểm.

Nhậm Phong tức khắc nóng nảy, con của y sao có thể nghĩ về y như thế được, Nhậm Phong ngồi xổm xuống, chân thành nói: “Thúc thúc không phải người xấu.”

Tô Minh ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói: “Cha, y nói y không phải người xấu, chính y lớn lên thật sự rất giống người xấu.”

Nhậm Phong chưa từng hối hận như thế, sớm biết vậy, lúc thay đổi vẻ bề ngoài, y nên thay đổi đẹp hơn chút, tốt xấu cho để lại ấn tượng tốt cho con trai mình! Nhưng ngàn vàng khó mua thuốc hối hận, Nhậm Phong kiềm chế oán khí, bảo trì cùng độ cao với Tô Minh.

“Minh Nhi, nhìn người không thể chỉ nhìn tướng mạo, phải xem nội tại.”

Nói tới đây, Nhậm Phong hơi thấy chột dạ, nội tại của y kỳ thật cũng chẳng ra gì.

“Lăng Vân thúc thúc nói tâm sinh tướng, ngươi lớn thành như vậy, nội tại cũng sẽ không tốt được bao nhiêu.” Tô Minh theo lý cố gắng nói. “Không được gọi ta là Minh Nhi, Minh Nhi là cha gọi, ta lại không có quan hệ gì với ngươi, ngươi phải gọi ta là Tô Minh, ta đã năm tuổi, là nam tử hán có thể bảo vệ cha.” Tô Minh nắm nắm tay nói.

Nhậm Phong xấu hổ cười, tiểu gia hỏa này dám nói ngay trước mặt y là không có quan hệ gì với y, y cũng là cha nhóc mà! Nhậm Phong rất muốn rống to một câu với Tô Minh, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.

“Nếu không ngươi không cần viết chứng từ, ngươi đi đi, dù sao ngươi lợi hại như vậy, nơi nào cũng có thể đi, nơi này cũng không có gì tốt.” Tô Mặc kiến nghị.

Hắn thật sự không rõ mục đích của Mộc Phong, người này không giống là vì tiền, tuy không muốn thừa nhận, Tô Mặc cũng phát hiện, tựa hồ ánh mắt của y vẫn luôn đều dừng ở trên người hắn.

“Nơi này không có gì tốt, vì sao ngươi muốn ở lại?” Đi cùng ta đi, có thể chứ? Nhậm Phong rất muốn mang Tô Mặc về nhà, y đã làm sai rất nhiều, y hy vọng có thể dùng để sau đền bù.

“Mạng ủa ta là Lăng Vân cứu, ta đương nhiên không thể đi rồi.” Tô Mặc đương nhiên nói.

Nhậm Phong cúi đầu, đúng rồi, mạng của Tô Mặc là Lăng Vân cứu, cho nên dù Lăng Vân nói cái gì, làm cái gì, hắn đều phải nhịn, nhịn không nổi cũng phải nhịn.

“Cha, y vẫn luôn nhìn cha, y có ý đồ xấu với cha, Lăng thúc thúc nói, y muốn hoành đao đoạt ái, tu hú chiếm tổ.” Tô Minh nhìn đôi mắt Nhậm Phong, cảnh giác mà nhắc nhở Tô Mặc.

Tô Mặc thấy hơi vô ngữ, Lăng Vân dạy dỗ có vẻ xác thật có chút vấn đề.

“Minh Nhi, con không được nói bậy.”

“Thật sự, y vẫn luôn nhìn cha.”

Tô Minh nhịn không được mà nóng nảy, kỳ thật cha rất đẹp, nhưng bản thân cha trước nay lại không cảm thấy.

“Cha có cái gì đẹp, đừng nói bậy.” Tô Mặc bất đắc dĩ nói.

Không chờ Tô Minh phản bác, Nhậm Phong đã mở miệng trước.

“Sao có thể không có gì đẹp, ngươi rất đẹp mà!”

Tô Mặc nhìn lại mắt Nhậm Phong, Nhậm Phong thấy hơi xấu hổ mà tránh mắt đi, đáng chết, y lại nói ra lời nói thật.

“Cha, y thật sự muốn hoành đao đoạt ái kìa! Lăng Vân thúc thúc còn nói phải làm mai cho cha, đính hôn cho cha với Gấu trúc thúc thúc đâu?” Tô Minh chu miệng nói.