Gian Thương Ở Dị Thế

Chương 42-1: Giông tố trên bàn cơm

Một chén cháo vừa hết, người dơ hề hề như ăn mày kia tỉnh lại, nhìn thấy Lăng Vân, đôi mắt trở nên có thần thái.

“Các ngươi có bao cơm.”

Lăng Vân lập tức gật đầu.

“Bao.”

Dù Lăng Thiếu Gia có bủn xỉn như thế nào cũng không thể bỏ đói tiểu nhị của mình, hoàng đế còn không bỏ đói binh, cậu đương nhiên cũng không thể ngược đãi người.

“Được ăn no sao?” Người kia nghiêm túc hỏi.

“Đương nhiên.”

Lăng Vân nói, chỉ là ăn cơm cũng không tốn bao nhiêu bạc. Dù có thể ăn nhiều một chút, cũng nhiều không bao nhiêu. Không lâu sau, bạn nhỏ Lăng Vân lập tức vì mình gọn gàng dứt khoát đáp ứng mà trả giá đại giới.

“Ta tên Đường Nguyên, về sau, ta chính là người của ngươi.”

Bạn nhỏ Đường Nguyên kích động dị thường, mặt ửng đỏ, giống như Lăng Vân hứa hẹn gả con gái cho người này vậy, một đôi mắt Đường Nguyên nhìn chằm chằm vào Lăng Vân, Lăng Vân thoáng chốc cảm thấy mình giống như một mâm mỹ vị, có thể sẽ bị người này gặm, về sau ta chính là người của ngươi, lời này nghe…… sao nổi da gà vậy chứ?

Không cần nói như vậy chứ! Rất dễ làm người hiểu nghĩa khác, Lăng Vân tỉ mỉ đánh giá Đường Nguyên một lần, phát hiện người này lớn lên rất đẹp, chỉ là tên là Đường Nguyên (bánh trôi), vì sao không gọi là Cơm nắm (Phạn Đoàn).

Gấu trúc đã mang thai mấy tháng, cơ thể càng thêm nặng nề, Lăng Vân đánh giá, nếu kẻ địch đánh lại đây thì không phải Gấu trúc bảo vệ cậu, mà là cậu bảo vệ Gấu trúc, dù sao dựng phu cũng thuộc về tập đoàn cần bảo vệ.

Mục Thu Hàm vẫn là cấp sáu, nhưng nhờ nấm linh chi và nhân sâm liều lượng cao, cuối cùng cũng tới cấp sáu đỉnh. Dù sao thì Mục Thu Hàm còn trẻ, tiền đồ là vô hạn.

Đối với chuyện tuyển người này, Mục Thu Hàm và Gấu trúc cũng nghe thấy, chỉ là không nghĩ tới động tác của Lăng Vân lại nhanh như vậy, lúc ăn cơm có thêm hai người, không khí hơi ngưng trọng.

Trên bàn cơm mỗi người đều có tâm sự, ngay cả tiểu Tô Minh nhỏ tuổi cũng nhìn chằm chằm Nhậm Phong, ánh mắt sắc bén. Bởi vì mỗi người đều có bí mật, cho nên mọi người đề phòng đánh giá nhau, ánh mắt của Gấu trúc và Mục Thu Hàm đều đặt trên người Nhậm Phong, tuy không cảm giác được tu vi của Nhậm Phong, nhưng hai người vẫn nhìn ra Nhậm Phong nguy hiểm.

Nhậm Phong đánh giá hai người một chút, liếc mắt một cái đã nhìn ra Gấu trúc và Mục Thu Hàm đều là cấp sáu, chênh lệch giữa cấp sáu và cấp bảy rất lớn, cấp bảy mới miễn cưỡng xem như cao thủ chân chính, nhưng Nhậm Phong vẫn không khỏi giật mình.

Bởi vì Mục Thu Hàm còn rất trẻ, khi y bằng tuổi Mục Thu Hàm cũng đang là cấp sáu, hơn nữa Mục Thu Hàm hẳn là không đạt được truyền thừa, y vừa sinh ra đã là cấp một, phụ thân lại càng dạy dỗ y hết sức tận tâm.

Lúc ánh mắt Nhậm Phong chuyển tới phía Tô Mặc, hoàn toàn bị Tô Minh bên cạnh Tô Mặc hấp dẫn ánh mắt, đồng tử Nhậm Phong kịch liệt co rút lại. Tô Minh rất hiểu chuyện gắp đồ ăn cho Tô Mặc, Tô Mặc lại gắp lại, quả nhiên là một bộ phụ từ tử hiếu.

Cư nhiên có nét giống, nghi hoặc trong lòng Nhậm Phong càng lúc càng lớn, lúc trước y chỉ cảm thấy đứa nhỏ này thiên phú hơn người, tuổi nhỏ mà đã là cấp hai, nhưng y từng điều tra Tô Mặc, nghe thủ hạ nói hắn ru rú trong nhà, chỉ là cư dân bình thường của một thôn xóm nhỏ, con của một người bình thường sao có thể có tu vi cấp hai khi còn nhỏ như vậy?

Y còn nhớ rõ, năm ấy người cứu y dưới vực sâu, cảm giác mát lạnh, ôm như thế nào xoa cũng không ấm, đúng là thể chất đặc thù trong truyền thuyết, Tô Mặc không phải là thể chất quỳnh ngọc sao! Chẳng lẽ……

Chẳng lẽ lầm, nhưng mà, sao có thể…… Thay vì nói là hoài nghi, không bằng nói là không dám tin tưởng…… Nếu là thật sự, y phải đối mặt với Tô Mặc như thế nào.

“Mộc Phong, ngươi nhìn chằm chằm tiểu Tô Minh là muốn lừa bán trẻ em sao?”

Lăng Vân không nhanh không chậm mở miệng.

“Không.” Nhậm Phong cúi đầu, đứa nhỏ này nhất định là con mình, Nhậm gia ba đời đơn truyền, lớn lên cùng giống mình như thế, lại còn là bẩm sinh cấp hai, trên đời này nào có nhiều trùng hợp như vậy.

“Mặc Mặc, ngươi cần phải để ý kỹ tiểu Tô Minh, này nha, thoạt nhìn có kẻ lòng mang ý xấu.” Lăng Vân ám chỉ.

Tô Mặc cũng cảm thấy ánh mắt của Mộc Phong có chút quỷ dị.

“Mộc thiếu gia rất thích con của ta sao?”

Nhậm Phong giật mình, nhưng vẫn duy trì bình tĩnh:

“Đúng vậy! Nhìn thật thông minh, đáng tiếc, ta không có phúc khí như vậy.”

“Nếu là Mộc thiếu thật sự thích Minh Nhi, để Minh Nhi nhận ngươi là cha nuôi được không?” Tô Mặc hỏi.

Nhậm Phong mừng thầm, ngay sau đó lại có chút không vui, y có thể là cha ruột đứa trẻ, sao lại có thể trở thành cha nuôi.

Lăng Vân đột nhiên buông đũa, vẻ mặt đưa đám nhìn Tô Mặc.

“Mặc Mặc, sao ngươi lại có thể như vậy, muốn nhận cha nuôi cũng là nhận ta, sao ngươi lại có thể để Minh Nhi tùy tiện nhận cha nuôi?”

Tô Mặc cũng không biết mình bị làm sao, lại sẽ cảm thấy ánh mắt Nhậm Phong nhìn Minh Nhi rất giống một người cha nhìn con.

“Ta cũng có thể cho ngươi cha nuôi của bé.”

Nhậm Phong ban đầu còn có chút vui sướиɠ, nhưng Tô Mặc thốt ra lời này, y giống như bị hắt một bát nước lạnh, ngay cả một chút vui sướиɠ cũng không còn, tùy tiện một người đều có thể làm cha nuôi, y chẳng qua chỉ một trong số mấy cha nuôi mà thôi.