Gian Thương Ở Dị Thế

Chương 38: Hoài nghi

“Cấp hai?”

Nhậm Phong kinh ngạc nhìn Tô Minh.

Mắt Lăng Vân hiện lên một đạo tinh quang, Gấu trúc còn phải xem mạch, người này lại toàn dựa vào nhãn lực đã nhìn ra Tô Minh là cấp hai. Không phải Gấu trúc đánh không lại y đi, Lăng Vân che mặt, tiền kiếm quá nhiều, nếu không có bản lĩnh bảo vệ mình thì sẽ uổng phí.

Tô Minh mang một chiếc mặt nạ khỉ con, nhanh như chớp chạy tới bên chân Tô Mặc, Tô Mặc không khỏi thấy may mắn, may mà Tô Minh đeo mặt nạ, nếu không lấy hai khuôn mặt tương tự của Tô Minh và Nhậm Phong, Tô Mặc không dám nghĩ tiếp.

Tô Mặc che chở tay Tô Minh, có hơi phát run.

Trong lòng Nhậm Phong xẹt qua một loại khả năng, nhưng loại khả năng này giây lát lướt qua, nhanh đến Nhậm Phong không kịp bắt giữ đã bị vứt ra sau đầu.

“Vị khách quan này, tiệm chúng ta nổi tiếng nhất kỳ thật không phải Hoa Dung Nguyệt Mạo Lộ, mà là Long Hổ Hoàn này, thứ này, không chỉ có thể giúp nam tử bảo trì tinh thần long hổ, còn có thể giúp nữ tử được lợi không ít, nam nữ đều yêu thích nó không buông tay, thứ này có lợi cho tăng tiến cảm tình, điều chỉnh tâm tình, có thể nói, có nó, bách bệnh toàn hết, thần thanh khí sảng, nó không chỉ có thể giữ dáng, còn có lợi cho việc nhanh chóng thực hiện mục tiêu con cháu đầy đàn, ngài muốn mua một chút hay không.”

Lăng Vân vừa nói vừa như suy tư mà ngó nữ tử bên cạnh Nhậm Phong.

Nhậm Phong cực giận mà cười, âm trầm nhìn Lăng Vân, Lăng Vân lộ ra nụ cười xấu hổ, chẳng lẽ cậu đã đoán sai, nhưng tuy Lăng Vân không thích nữ tử, nhưng có vị gia gia lải nhải, cậu vẫn liếc mắt một cái có thể nhìn ra nữ nhân phía sau Nhậm Phong còn chưa bị phá thân.

Chưa phá thân, này đại biểu cho cái gì, thứ nhất, gia hỏa này giống mình, cũng là gay. Khả năng này tính không lớn, một tên gay còn mang theo mỹ nữ bên người không phải phí phạm của trời sao?

Thứ hai chính là y không được, nếu không một cái đại mỹ nhân đi theo sau người, còn có thể ngồi trong lòng mà không loạn, này vẫn là người sao? Nhìn hai người thân mật đương nhiên là khả năng thứ hai tương đối cao.

“Yên tâm, bổn tiệm bảo mật thông tin khách hàng, tuyệt đối sẽ không tiết lộ tin tức của ngươi.”

Ngụ ý, ngươi không được, ta cũng sẽ không nói cho người khác.

Lăng Vân nhìn chằm chằm đánh giá Nhậm Phong, trong lòng âm thầm lảm nhảm, người này lớn lên rất đẹp trai, không nghĩ tới lại là tên vô dụng, quả nhiên người không thể đánh giá qua tướng mạo, nước biển không thể dùng đấu để đong đếm, không có năng lực thì lớn lên đẹp cũng vô dụng!

Nhậm Phong túm cổ áo Lăng Vân.

“Ngươi nói cái gì? Lặp lại lần nữa.”

Nhậm Phong có loại xúc động muốn bóp chết người này, gia hỏa đáng chết này dám hoài nghi y không được, như thế mà còn nhịn được thì còn có gì không nhịn được nữa.

Lăng Vân vô tội chớp mắt, cậu nói gì chọc tới người này sao? Từng câu từng chữ của cậu phát ra từ phế phủ, một lời một chữ đều suy nghĩ cho người khác, cố tình lại nhiều người thích gây sự như vậy, cậu thật sự là quá đáng thương. Thật quá đáng, bộ quần áo này của cậu rất đắt đó! Bị người này túm nhăn hết cả, cậu phải đi đâu mà tìm cái bàn ủi tới làm phẳng đây.

“Buông ta ra!” Lăng Vân khẩn thiết nói.

“Mau xin lỗi Yên Nhiên.” Nhậm Phong lạnh lùng nói.

Yên Nhiên, ai? Lăng Vân thoáng nhìn phía sau, liền thấy nữ nhân đang đứng phía sau Nhậm Phong, thật quá đáng, cậu không làm sai cái gì đi? Sao cậu phải xin lỗi, hơn nữa đang yên lành, sao cậu phải xin lỗi nữ nhân của y. Dù gì hiện tại cậu cũng là chủ một cửa hàng, thật là một chút tôn trọng cũng không hiểu.

Chết tiệt, thật là, cho cậu là quả hồng mềm dễ bóp sao, lại muốn cậu xin lỗi một nữ nhân. Tô Mặc khẩn trương nhìn Lăng Vân và Nhậm Phong, một câu cũng không dám nói. Nếu bỏ qua ký ức hai tháng này, có lẽ hắn còn có thể lừa mình rằng có lẽ Nhậm Phong là người tốt.

Nhưng một người có thể vì người mình yêu uy hϊếp một người vô tội, làm mình sống không bằng chết, chỉ sợ là thiện lương không đáng bao nhiêu.

Lăng Vân chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt đen nhánh như màn đêm, nhìn thẳng vào mắt Nhậm Phong, ngữ điệu nhu nhược:

“Vị tiên sinh này, ta thích chính là nam nhân, nếu ngươi cứ bày ra tư thế uy phong như vậy, ta sẽ nhịn không được yêu ngươi.”

Tô Mặc nhịn không được ôm lấy mình, may mà lời này Lăng Vân không phải nói với hắn, nếu không buổi tối hắn sẽ không ngủ được.

Nhậm Phong tê cả da đầu, ném Lăng Vân xuống như ném con gián. Lăng Vân thiếu gia nháy mắt bị thương.

Thật là, người này quả nhiên là không được, nếu ban đầu còn hơi hoài nghi, nhưng hiện tại cậu lại chắc chắn.

Nghe cậu nói lời này, nếu là gay thì nên nhu tình chậm rãi mà ôm cậu vào lòng mà không phải đẩy cậu ra như vậy, đương nhiên Lăng Thiếu Gia kiên quyết không thừa nhận là mị lực của cậu có vấn đề, mà là Nhậm Phong thẳng đến lợi hại, hoàn toàn không có tiềm chất cong.

Nếu là thẳng, để mỹ nữ xinh đẹp như vậy làm bình hoa, không phải không được thì là gì.

Khách quan mà nói, người này lớn lên còn được, tuy kém hơn mình một chút, loại người này hẳn là…… thẳng, dù sao cũng nên cho mỹ nữ một chút tài nguyên, loại nam tử thô bạo, thấp kém, ác liệt này vẫn là để lại cho mỹ nữ đi, không cần tới tai họa soái ca.

“Ngươi không sao chứ?”

Tô Mặc nôn nóng mà đỡ lấy Lăng Vân.

“Có chứ!” Lăng Vân nâng bàn tay đến trước mặt Tô Mặc. “Ta bị y túm đau, ngươi thổi cho ta.”

Trên trán Tô Mặc xuất hiện mấy vạch đen, ngượng ngùng quay đầu đi. Lăng Vân lại không phải Minh Nhi nhà hắn, hắn thổi như thế nào được?

“Mặc Mặc, người ta thật sự rất đau!” Lăng Vân tủi thân nói.

Hai tròng mắt Lăng Vân nhu nhược đáng thương nháy, trong mắt đầy lên án, Tô Mặc hơi không đành lòng, bất đắc dĩ đi lên thổi hai cái, Nhậm Phong nhìn động tác của Tô Mặc, không có lý do mà cảm thấy động tác của hai người chói mắt như vậy.

“Đủ rồi.”

Nhậm Phong lên tiếng, âm sắc sắc bén kia mang theo vài phần tức giận.

“Ngươi đã bao lớn rồi, còn muốn người thổi thổi.”

Lăng Vân trừng mắt, y tức giận như vậy làm gì? Cậu tìm người hô hô liên quan gì đến tên này.

Ghét nhất chính là loại người này, bắt chó đi cày, xen vào việc người khác.

“Ta lại không muốn ngươi hô.” Lăng Vân nhướng mày. “Hay là ngươi coi trọng Mặc Mặc nhà ta.”

“Sao ta có thể coi trọng hắn!” Như nóng lòng chứng minh cái gì, Nhậm Phong hét lớn.

Lăng Vân đành phải che lỗ tai, thật là, nói lớn tiếng như vậy làm cái gì? Cậu lại không phải điếc.

“Chướng mắt thì chướng mắt? Thật là, dù ngươi coi trọng Mặc Mặc nhà ta, Mặc Mặc nhà ta còn không nhất định có thể coi trọng ngươi đâu?”

Nhậm Phong trầm mặc, Lăng Vân kéo Tô Mặc vào quầy hàng, Tô Minh còn không cao bằng quầy, cơ thể hoàn toàn bị chặn.

“Thời buổi này, sinh ý khó làm!”

Lăng Vân thở dài, trong nhà có con chồn, ngoài nhà có con chó dữ nhìn chằm chằm, quả thật là loạn trong giặc ngoài, bi kịch mà!