Hệ thống buồn bực nhìn Thương Trì.
Ngượng sao? Nhìn hắn rất tuấn tú mà.
Triều Từ không muốn nói vớ vẩn cùng hệ thống, đi đến trước mặt Thương Trì, cung kính hỏi: “Xin hỏi tiền bối là?”
“Những gì ngươi đang nhìn thấy chỉ là tàn niệm mà bổn tọa gửi lại tại Hỗn Nguyên quyết thôi.” Thương Trì nói.
Nghe vậy, Triều Tử vô cùng vui mừng, y đang lo vì không hiểu được Hỗn Nguyên quyết này.
“Vãn bối cả gan, muốn hỏi tiền bối một chút về phương pháp thổ nạp, có huyền cơ gì?”
“Không có huyền cơ gì cả.” Thương Trì cười nói: “Đây chỉ là lẽ thường mà mọi người đều biết từ vạn năm trước thôi. Nhưng vật đổi sao dời, long trời lở đất, thứ mà ngày nay con người tu hành không giống người cổ đại, đó là phương pháp thổ nạp.”
“Làm phiền tiền bối chỉ giáo.” Triều Từ vội vàng cung kính nói.
“Hỗn Nguyên quyết, cũng là tâm pháp thời thượng cổ, tất nhiên phải phối hợp với phương pháp thổ nạp thời thượng cổ, nếu không sẽ bị chậm tiến độ. Nhưng phương pháp thổ nạp thượng cổ bị loại bỏ cũng có nguyên nhân của nó. Hiện giờ linh khí không còn nồng đậm như thời kỳ thượng cổ nữa, linh khí loãng đi nên phương pháp thổ nạp cũng bị điều chỉnh lại cho phù hợp. Giờ nếu ngươi muốn học phương pháp thổ nạp này, có lẽ vì không thích ứng kịp mà chịu sự đau đớn kịch liệt, ngươi còn muốn học không?” Thương Trì nói.
“Vãn bối muốn học.” Triều Từ không chút do dự nói.
“Vậy ngươi nghe đây…”
…
Sau khi học xong phương pháp thổ nạp, quả nhiên là đau kinh khủng. Mỗi một đường gân mạch đều bị cưỡng bức mở rộng, khó có thể tưởng tượng được sự đau đớn phải chịu.
Vẫn may Triều Từ mở ra được lá chắn giảm đau.
“Lòng dạ của Thương Trì và Kỳ Yến Chỉ đều rất đen tối.” Triều Từ nói với hệ thống.
Ban đầu Hỗn Nguyên quyết vốn là Kỳ Yến Chỉ cho Triều Từ luyện để thay đổi thể chất, nó có thể làm linh khí trong cơ thể Triều Từ càng thêm thuần khiết, càng tiến tới gần dược thể hơn. Linh khí thuần khiết không tốt cho bản thân Triều Từ, bỏ dược thể qua một bên thì cũng chỉ có thể làm máu và linh khí y càng thêm thơm ngọt, nếu vào nơi có nhiều yêu khí không chừng sẽ bị quái vật săn đón nuốt chửng.
Thương Trì còn trao cho y phương pháp hít thổ nạp đại chó má gì gì đó, có lẽ hắn ta muốn Hỗn Nguyên quyết tiến triển cực nhanh bên trong Triều Từ.
Tuy Hỗn Nguyên quyết rất lợi hại trong việc tăng tu vi, đây cũng là một mục đích khác của Kỳ Yến Chỉ, đó là nhanh chóng nâng cao tu vi Triều Từ.
Triều Từ đã bật trăm phần trăm miễn dịch với cảm giác đau, điểm kinh nghiệm giá trị bị trừ một cách rõ ràng.
Tuy rằng không cảm thấy đau tí nào nhưng Triều Từ vẫn giả vờ thực sự nghiêm túc.
Sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, phía sau lưng đổ đầy mồ hôi lạnh, cắn môi đến bật cả máu.
“Vận hành một lần là được rồi, nếu không thể chịu nổi nữa, có thể tạm thời dừng lại.” Thương Trì nhắc nhở.
Dù sao Triều Từ cũng là thuốc giải cho Dung Nhã, hiện giờ hắn ta cũng chỉ muốn giáo huấn y một bài học nhỏ, lỡ như Triều Từ đau quá xảy ra chuyện gì, làm chậm trễ tiến độ của Dung Nhã thì cũng không phải điều hắn ta muốn.
“Không có việc gì… Đa tạ tiền bối…” Triều Từ gian nan nói.
Đợi sau khi y vất vả vận hành xong một lần thì đã hoàn toàn nằm liệt trên mặt đất không động đậy nổi.
“Bổn tọa tưởng rằng ngươi không phải là người có thể chịu được khổ sở, xem ra bổn tọa đã xem thường ngươi rồi.” Thương Trì nói, thực sự hắn ta có hơi kinh ngạc.
Trước nay Triều Từ vẫn luôn là tiểu thiếu gia kiêu ngạo, hắn ta không ngờ y lại có thể kiên trì đến như vậy.
“Nếu sợ khổ thì còn tu hành cái gì, huống chi…” Nói đến đây, giọng Triều Từ trở nên nhẹ hơn: “Ta tuyệt đối không thể bị Dung Nhã đuổi kịp!”
“Dung Nhã?” Nghe giọng nói Thương Trì nhắc tới Dung Nhã tương đối xa lạ, lại có hơi quen thuộc: “Chính là sư muội của ngươi?”