Dựa vào suy nghĩ này, Triều Quyết cũng đồng ý giam lỏng Cận Nghiêu.
Tuy rằng nói như vậy, Cận Nghiêu cũng là đệ tế của hắn trong gia phả, trước khi đệ đệ hắn mất trí nhớ cũng si mê người này đến thấu xương. Về mặt đạo lý, chính xác thì Kiều Bùi được xem như thừa cơ mà vào... Trước khi không có chứng cứ rõ ràng chứng minh trong lòng Cận Nghiêu có ý đồ bất chính, làm sao có thể xuống tay với Cận Nghiêu?
Lỡ như là do hắn hiểu lầm, sau khi đệ đệ hắn khôi phục trí nhớ thì hắn làm sao mà giải thích được với Triều Từ?
Kiều Bùi cũng biết Triều Quyết sẽ đến vì chuyện này, bình tĩnh nói: "Hôm qua ta cùng xuất cung cùng với Tiểu Từ, nửa đường Tiểu Từ lại đột nhiên mất tích. Lòng ta nóng như lửa đốt, Tiểu Từ lại xuất hiện ở chỗ cũ sau một nén nhang. Tiểu Từ nói, người bắt y đi nói là hắn đã thành hôn cùng y. ”
Tuy hắn và Triều Quyết là quân thần nhưng Diệp Quốc mới được thành lập không lâu, bọn họ vốn là đồng đội đồng sinh cộng tử không biết bao nhiêu lần, giang sơn Diệp Quốc, không khoa trương mà nói thì cũng có một nửa công lao của Triều Quyết. Bởi vậy, mặc dù Triều Quyết kiên trì duy trì sự khác biệt giữa quân thần, nhưng Kiều Bùi cũng không quá để ý đến những thứ này.
Mà hôm nay hơi thở của Triều Quyết tàn nhẫn, đến chất vấn hắn ta, Kiều Bùi cũng không làm giá, không xưng "cô" với hắn, chỉ xưng là "ta".
Nghe vậy, con ngươi Triều Quyết chấn động.
Ẩn ý của những lời này, không cần Kiều Bùi nói hắn cũng hiểu. Rõ ràng là Cận Nghiêu còn đang bị bọn họ giam lỏng, Kiều Bùi phái không ít cao thủ ở ngoài sân kia nhưng Cận Nghiêu vẫn có thể thoát ra lại trở về. Không có thương tích, thần không biết quỷ không hay.
Người như vậy, có thể là một người đơn giản à, có thể là một người tự xưng là hoàn toàn không có trí nhớ sao?
Triều Quyết chỉ cảm thấy xương sống đều toát ra cảm giác lạnh lẽo.
Nhưng Triều Quyết cũng không bị Kiều Bùi lừa gạt cho qua, hắn tạm thời đè chuyện này xuống, vẫn tức giận nói: "Chuyện này còn chưa có chứng cớ, trước mắt mà nói, Cận Nghiêu cũng không có làm chuyện xấu gì… Ít nhất chúng ta còn chưa phát hiện ra. Kiều Bùi, ngươi có nghĩ tới việc ngươi gϊếŧ Cận Nghiêu, ngày nào đó y hồi phục trí nhớ, y sẽ nhìn ngươi và ta như thế nào?"
Trong mắt Kiều Bùi nổi lên tơ máu: "Vậy chẳng lẽ ta để mặc cho hắn đi tìm Tiểu Từ?"
Hắn ta không hối hận chút nào. Chỉ tiếc tối hôm qua người phái đi không lấy được mạng của Cận Nghiêu.
Nếu Tiểu Từ thật sự khôi phục trí nhớ, khi đó Cận Nghiêu cũng đã chết... Làm sao mà người chết còn có thể tranh giành với người sống?
Triều Quyết nhìn Kiều Bùi, hồi lâu mới nói: "Ngươi điên rồi.”
Có lẽ hắn đã làm sai, hắn không nên giao Tiểu Từ cho Kiều Bùi.
...
Triều Từ không biết tranh cãi giữa Kiều Bùi và Triều Quyết. Trong lúc đó, y đang ăn bánh ngọt trong phòng của mình với một con chim gỗ đã mua trên đường phố ngày hôm qua.
Chim gỗ được làm rất tinh tế, còn có một số cơ quan nhỏ, Triều Từ chơi đùa vui vẻ.
Ngay cả những phiền não ngày hôm qua cũng đã bị ném đi, ánh sáng trước mặt y đột nhiên tối sầm lại.
Hình như có thứ gì đó đã chặn ánh sáng chiếu qua cửa sổ.
Triều Từ khó hiểu ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy nam nhân hôm qua.
Trong lòng hắn nhảy dựng.
"Tại sao ngươi, ngươi lại tới đây?" Y căng thẳng nói, đều là thầm hận tại sao mình lại đuổi hết nha hoàn trong phòng đi.
“Ta khuyên ngươi hôm nay đừng nói những lời kỳ lạ, nếu không ta sẽ gọi người đến!” Triều Từ nghiêm mặt nói: "A Bùi sắp xếp cho ta rất nhiều hộ vệ, bọn họ đều rất lợi hại!"
Nam nhân kia vẫn mặc một bộ đồ trắng như tuyết phức tạp như trước, gấm vóc tôn lên vóc dáng, ống tay áo thêu chút chỉ bạc, chỉ có ban ngày mới có thể miễn cưỡng nhìn ra được một chút dựa vào ánh sáng.
Cận Nghiêu nghe thấy Triều Từ nói "A Bùi" thì sắc mặt trầm xuống, biểu cảm tối tăm kia làm cho Triều Từ hoảng hốt trong lòng.
"Ngươi gọi hắn là A Bùi?" Giọng nói của Cận Nghiêu trầm thấp.
"Đúng, đúng thế..." Triều Từ dịch ghế của mình về phía sau: "Có vấn đề gì không?"