Phòng phẫu thuật sáng đèn, ánh sáng trắng từ đèn không hắt bóng phủ xuống lớp khăn phẫu thuật xanh che trên người bệnh nhân. Viện trưởng đang trong ca trực đêm, đồng hồ điện tử ở ngoài phòng vẫn đang đếm từng nhịp chậm rãi. Ca phẫu thuật mẫu kéo dài tám tiếng đồng hồ văng vẳng tiếng máy móc và tiếng giảng giải chi tiết đã đủ biến một viện trưởng lạnh lùng lý trí trở nên hiền hòa hơn trong mắt mọi người.
Đúng vậy, “hiền hòa” ở đây có nghĩa là không cáu gắt, không quát tháo, cũng không lạnh lùng.
“Cut.”
(“Cắt.”)
Mệnh lệnh vừa đủ để nghe và sự ấm áp của nó như lan tỏa khắp phòng phẫu thuật vẫn còn mùi máu và dung dịch sát khuẩn.
Phụ mổ bên cạnh ngay lập tức “tuân mệnh”, động tác dứt khoát và thuần thục. Viện trưởng gắp khối u vừa được loại bỏ hoàn toàn khỏi cơ thể bệnh nhân ra đặt lên khay hạt đậu, kết thúc chuỗi ngày dài ướng bướng “tử thủ” của nó.
Phòng quan sát phía trên không vì ban đêm mà vắng bóng người. Những người thuộc hội đồng thẩm định đi tới đi lui trước tấm kính cường lực ngăn cách giữa phòng quan sát và phòng phẫu thuật, một trong số đó đang nhìn màn hình quan sát, vừa nhìn vừa ghi chép gì đó trong sổ tay.
Một ca phẫu thuật khó.
Ai đó đã cố tình đẩy cho anh liên tiếp ba ca phẫu thuật phức tạp và giờ thì, trong cái lúc người người nhà nhà ngoài kia đang vui vẻ hẹn hò hoặc là đắm chìm trong những cái hôn sâu mãnh liệt, anh vẫn phải chăm chỉ thực hiện công tác của mình trước hàng trăm con mắt đang nhìn chằm chằm ngoài kia.
Không phải là chỉ phòng quan sát, hội trường nào đó có thể cũng đang phát sóng trực tiếp nhất cử nhất động của phòng phẫu thuật số 3 này trên màn hình rộng. Một tá những con người rảnh rỗi không có việc gì làm nào đó sẽ tụ lại, can đảm đưa ra những bình luận thoạt nghe thì rất là chuyên sâu về ca mổ này. Đám sinh viên ưu tú được chọn lựa để đi theo thầy hướng dẫn thì trái lại, bởi vì không thể xen vào được lời của những vị lãnh đạo hoặc có thâm niên ở phía trước nên chỉ có thể chăm chỉ tập trung ghi chép và ký họa.
“Join.”
(“Nối lại.”)
Chất giọng trầm ấm của viện trưởng lần nữa vang lên trong hội trường rộng. Mọi thứ diễn ra theo đúng như cái cách mà anh muốn, điềm tĩnh và yên bình, khác với sự hỗn loạn của thế giới ngập tràn ánh đèn màu bên ngoài.
Động tác buộc chỉ thoăn thoắt hiển thị trên màn hình rộng, người xem vốn đã không thể nhìn thấy được rõ từng chi tiết dưới tốc độ kinh người đó, thứ duy nhất họ có thể nhìn rõ được có lẽ là bàn tay bọc trong lớp găng y tế, nếu không phải hiểu rõ bác sĩ mổ chính đang làm gì, cái mà họ nhìn thấy có lẽ chỉ là những động tác tay buồn cười và mớ nội tạng lẫn mạch máu bên dưới.
“Cut.”
(“Cắt.”)
Tiếng cắt từ chiếc kéo hợp kim không rỉ vang lên trong loa phòng, âm thanh rõ ràng đến mức lấp đi tiếng “tút tút” nhàm chán của máy đo nhịp tim. Có lẽ vài người sẽ không hài lòng với kết quả này nhưng trước khi viện trưởng nói ra mấy tiếng “ca phẫu thuật kết thúc”, hơn phân nửa số người trong hội trường đã lần lượt nối đuôi nhau bỏ ra ngoài.
Đèn phẫu thuật ngoài cửa tối lại. Ca phẫu thuật kết thúc. Người nhà bệnh nhân lao tới túm lấy ngài viện trưởng vừa mới tháo khẩu trang, sau khi nghe anh chính miệng xác nhận thì mới vội thở phào một hơi.
Phòng thay đồ vào lúc quá khuya không đông đúc. Archer mở tủ cá nhân lấy quần áo, tắm rửa rồi cầm theo điện thoại trở về phòng làm việc của mình.
Một ngày mới đã bắt đầu từ rất sớm, chỉ là mặt trời chưa lên và dư âm của ngày Valentine trắng vẫn còn đâu đó trong không khí. Lần thẩm định thứ mười lăm hoàn hảo khép lại, nhưng tâm trạng tồi tệ vì chứng mất ngủ thỉnh thoảng ghé đến làm phiền của anh thì chẳng thể nào xua tan được.
Phòng làm việc có một chiếc giường nhỏ để cho bác sĩ nghỉ tạm. Anh nằm trên đó, từ cửa sổ chỉ đóng quá nửa có thể nhìn thấy bầu trời bên ngoài vẫn còn mờ tối.
Trong lúc hàng trăm con mắt đang hướng về phía bàn tay cầm dao mổ của anh, tâm trí anh vô thức hẫng đi một nhịp, tiếng piano không báo trước vọng về từ sâu trong tiềm thức. Tay anh dừng lại, nhấc lên, đưa dao cho y tá và yêu cầu món dụng cụ kế tiếp.
“Suction.”
(“Hút.”)
Ánh mắt anh dừng lại ở trần phòng làm việc. Anh biết tiếng động đó là gì. Đó là thứ anh vừa nghe được ở quán pub có vị café nguội, ngay tuwf lúc giọng nói rõ ràng của người nọ phát ra.
“Anderson.”
.
“An Đức Tôn.”
.
“Rất hân hạnh được gặp.”
.
Viện trưởng nhắm mắt hồi tưởng lại giây phút đó. Có lẽ cọc mai mối mà anh nhờ vả Oliver tìm giúp không tồi nên hiện tại tâm trạng điên rồ này sẽ theo anh suốt ba ca mổ khác vào ngày mai.