Hồi Thiên

Chương 6: Trong giây phút ngắn ngủi đó,Thẩm Chước cảm nhận được hai mắt bị một bàn tay ôn nhu mà che lại.

Chapter 6

Tác giả: Hoài Thượng

Im lặng là không đủ để diễn tả khung cảnh chết chóc này, khoảnh khắc ấy, nhiều người như xuất thần, ngỡ như mình đã nhìn thấy cánh cửa quay lại cuộc đời.

Thẩm Chước vừa mở mắt, hai tay đẩy Bạch Thịnh ra, xoay người một tay đè lấy Triệu Thuân như mới tỉnh trong mộng. Người sau còn chưa kịp nhanh chân chạy trốn, loảng xoảng! Đã mạnh mẽ bị Thẩm Chước tàn nhẫn đè xuống, hai tay bị lôi ra sau lưng, đem đầu người ta dập đến nát xuống sàn gạch.

“Mẹ nó ——”

Triệu Thuân máu đầy mặt, tức giận mắng một tiếng giãy giụa muốn chạy trốn, nhưng Thẩm Chước lãnh khốc quyết đoán hơn nhiều so với hắn tưởng tượng, không chút do dự rút súng đặt ở bên tai hắn, bang bang bang bang bang!

Viên đạn bay tứ tung khỏi nòng súng, họng súng đối diện với Triệu Thuân trên mặt đất, đem miếng gạch đáng thương kia bắn nát thành bột!

Tiếng súng dừng lại, Triệu Thuân đã hoàn toàn bị dọa sợ, cả người run rẩy không đứng dậy nổi, bị Thẩm Chước mạnh mẽ túm tóc ngửa mặt: “Người mua chợ đen phòng bao nhiêu?”

“Một…… Một……”

“Phòng bao nhiêu!”

“1625……”

Bụp! Thẩm Chước một tay cầm súng đánh Triệu Thuân đến miệng mũi đều phun máu, hôn mê bất tỉnh.

Toàn bộ bảo vệ khách sạn trợn mắt há hốc mồm, khóe miệng Bạch Thịnh khẽ giật giật: “Giám sát trưởng……?”

Lúc này cuối hành lang có một cánh cửa mở ra, vài hình bóng vội vàng lao ra, sợ không chọn đường mà chạy về phía lối thoát hiểm, đúng là người mua khối thiên thạch ở phòng 1625!

Dưới tình huống khẩn cấp không kịp giải thích, Thẩm Chước đứng dậy liền đuổi theo, một người phía sau cũng nhanh như chớp mà đuổi kịp, chính là tên Bạch Thịnh kia chả ai hết, vừa chạy vừa lớn tiếng hỏi: “Xin hỏi cậu vừa rồi là đang diễn sao, giám sát trưởng?!”

Thẩm Chước lộ ra khả năng kiềm chế kinh người —— nếu đổi lại là người khác, lúc này nhất định sẽ đem họng súng tiện tay xử lý “Bạn trai” mới nhặt được này.

Mấy người phía trước một chân đá văng cửa, đã sợ không chọn đường chạy vào, hai tên có đầu óc biết đường chạy lên lầu, còn ba tên ngu còn lại một tổ chạy xuống lầu trốn. Vừa lúc Trần Miểu dẫn người xông lên lâu, đúng lúc nghênh đón ba tên ngu kia, đội viên phòng giám sát như sói như hổ nhào lên khống chế bọn họ.

“Đứng lại!”

“Không được nhúc nhích!”

“Mau bắt về mau bắt về!”

“—— giám sát trưởng!” Chúng tổ viên như trút được gánh nặng, thiếu chút nữa tại chỗ gào khóc lên.

Trần Miểu tập trung nhìn vào, chỉ thấy Thẩm Chước đang ở trên hành lang nhìn mọi người, cổ áo mở rộng, hơn nửa cơ thể bị rượu làm ướt nhẹp, vải vóc mỏng dệt dán ở trên eo.

Trần Miểu đáng thương như bị điện cao thế đánh vào đỉnh đầu, thiếu chút nữa thình thịch một tiếng quỳ xuống: “Học, học trưởng……”

Thẩm Chước không muốn để ý tới nhóm người này: “Kẻ tình nghi đang ở trong thang máy tầng 16, đi bắt nhanh!”

Trần Miểu tê tâm liệt phế: “Học trưởng cậu không sao chứ! Học trưởng tôi có tội! Học trưởng thực xin lỗi chúng tôi đến trễ!!……”

Thẩm Chước quay đầu nhìn tầng trên, hai người chạy lên tầng kia rõ ràng là là Tiến Hóa Giả, tốc độ nhanh hơn người bình thường rất nhiều, như cơn lốc vọt tới đỉnh tầng 88, đá văng lối thoát hiểm chạy vào hành lang.

Đỉnh tầng khách sạn đang mở tiệc rượu

Thẩm Chước dừng bước, chỉ thấy cách đó không xa, âm nhạc du dương, nam nữ mặc các loại lễ phục dạ hội của giới thượng lưu cầm ly champagne ưu nhã nói chuyện, hai tên Tiến Hóa giả cùng đường chạy vào yến hội, nhanh chóng đẩy ngã một đám người.

“—— a!”

“Người nào?”

“Sao lại thế?”

“Đừng tới đây!” Trong đó có một Tiến Hóa giả thuận tay bắt lấy nhân viên phục vụ, như cọng rơm cứu mạng mà đem người chắn trước mình, điên cuồng rống giận: “Tránh hết ra, không được lại đây! Cho tao rời khỏi chỗ này!!”

Rầm một tiếng cái khay rớt xuống, nhân viên phục vụ bị dọa cho sợ hãi: “Cứu, cứu mạng ——”

Đám người kinh hô, sôi nổi chạy đi, chung quanh nhanh chóng trở thành đất trống.

Ngay ở lúc hỗn loạn này, mặt Thẩm Chước không chút thay đổi, bước nhanh đến bắn một cái, Bang!

Viên đạn cọ qua sườn cổ nhân viên phục vụ, trúng bả vai Tiến Hóa giả , máu tươi nhanh chóng bắn ra bốn phía!

“A a a ——”

Tiếng thét hoảng sợ chói tai vang lên ở khắp nơi, mà Tiến Hóa giả trúng đạn kia té ngã trên đất, vì viên đạn mang điện khiến toàn thân hắn kịch liệt run rẩy, mãi cũng không đứng dậy được.

Thẩm Chước trầm giọng quát: “Phòng giám sát thành phố Thân Hải, tất cả không được nhúc nhích!”

“…… Thẩm, Thẩm Chước……” Có người run rẩy nhận ra anh, “Giám sát trưởng thành phố Thân Hải Thẩm Chước kìa……”

——người lãnh đạo trực tiếp hai vạn Tiến Hóa giả của thành phố Thân Hải, đại giám sát trưởng Thẩm Chước.

Cái tên này mang đến hiệu quả răn đe ngay lập tức, những nhân vật nổi tiếng có mặt đều biến sắc, vô số ánh mắt kinh ngạc cùng sợ hãi từ bốn phía đổ dồn về, hiện trường chìm vào im lặng.

Ngay sau đó, chỉ thấy sau đám người có một bóng dáng đang chạy loạn về phía đại sảnh.

Đúng là cá lọt lưới cuối cùng!

Thẩm Chước một tay bóp cò súng, ai ngờ người nọ cũng lăn một cái, lướt qua viên đạn, ngay sau đó nhào đến cửa kính sát đất của đại sảnh yến hội, giơ tay bắn ra mũi tên băng, là dị năng giả thuộc hệ thủy.

Rầm —— thật lớn cửa kính sát đất bị đấm thành bột mì, vô số mảnh nhỏ bắn tung toé.

Đám người thét chói tai lui ra phía sau, dị năng giả trực tiếp từ tầng 88 của khách sạn nhảy xuống!

Thẩm Chước sau khi cửa kính vỡ ngăn anh thấy diện mạo của tên đó, đang định bước nhanh về phía trước, lại có người phía sau vỗ vỗ bả vai anh, thanh âm lại rất nhẹ nhàng, thoải mái: “Đừng nóng vội nha, giám sát trưởng.”

Là Bạch Thịnh.

Thẩm Chước nhíu mày: “Cậu……”

Bạch Thịnh mỉm cười ra hiệu im lặng, một tay kia bạch một tiếng mà búng tay một cái, tia chớp chói mắt từ đầu ngón tay bắn lên không trung, tất cả khách nhân xung quanh đều hốt hoảng lùi lại: “Kia, đó là cái gì vậy?”

“Tiến Hóa giả?”

“Là Tiến Hóa giả!”

Nhân loại đối với Tiến Hóa giả vẫn theo bản năng mà sợ hãi cùng kính sợ, thoáng chốc người trong đại sảnh đều xô đẩy giẫm đạp lên nhau. kêu răng rắc, xoắn thành một sợi dây thừng, giống như rắn độc xuyên qua đám người, bộc phát ra ánh snags trắng như tuyết kinh khủng chói mắt!

—— dây điện lao ra cửa sổ sát đất, ở giây phút ngắn ngủi dễ khiến người có cảm giác bị mù kia, Thẩm Chước cảm nhận được hai mắt bị một bàn tay ôn nhu mà che lại.

Cùng lúc đó, Tiến Hóa giả nhảy lầu bị dây điện từ trên trời rơi xuống bó lại, lơ lửng giữa không trung rồi lại bị kéo về đại sảnh, loảng xoảng một tiếng thật mạnh bị ném trên mặt đất.

Bụp một tiếng vang lên, dây điện biến mất không thấy tăm hơi.

Ánh sáng mạnh biến mất, trong không khí tràn ngập mùi vị cháy khét, Tiến Hóa giả kia bị điện giật đến bốc khói, quỳ rạp trên mặt đất không ngừng run rẩy.

“Ở kia!”

“Không được nhúc nhích!”

Trần Miểu dẫn người vọt vào tầng cao nhất đại sảnh, đúng lúc đến mức không thừa một giây, các đội viên phòng giám sát xông lên khống chế kia hai Tiến Hóa giả làm người mua đang nửa sống nửa chết, nhanh chóng trói bọn họ lại.

“Đi!”

“Áp giải mang đi!”……

Hai bàn tay che mắt Thẩm Chước lúc này mới dời đi, Bạch Thịnh chế nhạo mà nhìn anh: “Cậu lúc nãy cũng muốn nhảy xuống cùng tên đó chết chung sao, giám sát trưởng?”

Thẩm Chước: “……”

Nửa giờ sau, bởi vì ánh sáng ngắn ngủi khiến nhóm khách mù cũng lục tục khôi phục lại, cùng Bạch chủ tịch cực kỳ áy xin lỗi bắt tay rời đi, sợ hãi vẫn chưa tan hết.

Đã có người của phòng giám sát đến dọn dẹp hiện trường, Thẩm Chước đứng ở đám người cách đó không xa, tay mang bao tay da màu đen đút ở túi quần, trầm mặc mà nghe cấp dưới báo cáo.

“Kia là Thẩm Chước?”

“Thật sự là hắn sao?……”

Vị trí giám sát trưởng này quá vi diệu. Ở thành phố Thân Hải này, Thẩm Chước như quyền lực vô hạn, bởi vậy cũng vô cùng khiêm tốn, cho dù là đại lão danh dự có uy tín hay nhân vật nổi tiếng cũng rất khó gặp được anh, lúc này cũng có người nóng lòng muốn thử, muốn nắm bắt cơ hội hiếm gặp này để chào hỏi.

“—— không được ngài không thể tiến vào,nơi này tạm thời có người tiếp quản, cửa ra ở bên kia.” May mà tổ viên phòng giám sát đối với loại tình huống này đã như ngựa quen đường cũ, không để ý mà khách sáo từ chối: “Giám sá trường chúng tôi không muốn cùng người ngoài giao lưu, theo quy định, chỉ có thể chờ ngài ấy triệu tập ngài đến để hỏi chuyện.”

“Đúng vậy, tổ trưởng Trần cũng không rảnh, có việc gì có thể nói với chúng tôi để truyền đạt lại.”

“Cảm ơn, xin hãy hợp tác cảm ơn, yêu cầu mọi người từ cửa ra rời đi……”

Bạch chủ tịch ngượng ngùng, rốt cuộc lấy hết can đảm gọi tên: “Thẩm, Thẩm giám sát.”

Cấp dưới đang báo cáo dừng lại, Thẩm Chước quay đầu lại liếc tới.

“……”

Vài giây ngắn ngủn kia đối với Bạch chủ tịch đột nhiên dài đến vô hạn, mấy lời a dua vỗ mông ngựa đều nghẹn hết ở trong miệng, như thể ngay cả đại não cũng bị ép đến trống rỗng dưới ánh mắt trịch thượng.

Một lúc lâu sau hắn nuốt nước bọt, ma xui quỷ khiến cởϊ áσ khoác mình ra, run rẩy nâng lên:

“Ngài mặc…… Mặc không ạ?”

Không khí như đọng lại.

Thẩm Chước quay đầu, từ trong tay Trần Miểu lấy ra áo vest của mình, không nói một lời mặc trên người, sửa sang lại vạt áo cùng cổ tay.

“Không cần, cảm ơn.” Sau đó anh lễ phép trả lời.

Thẩm Chước nhấc chân đi về phía hiện trường, đầu cũng chưa từng xoay lại.

Bạch chủ tịch cả người răng rắc một tiếng nứt ra.

Trần Miểu lòng mang trắc ẩn: “Ngài hình như đâu có việc gì đâu nhỉ?”

Bạch chủ tịch bắt lấy tay cậu ta, run rẩy phát ra từ nội tâm mà hỏi: “Cả cuộc đời này của tôi đều theo quy cũ mà nộp thuế, làm việc thiện tích đức, nếu tôi có sai sót gì với cục thu thuế thì xin hãy trừng phạt, sao lại cho một tên gần đất xa trời như tôi nhận lấy đặc ân này?”

Trần Miểu khϊếp sợ: “Chú rốt cuộc đã làm gì?”

“……”

Bạch chủ tịch chợt trầm mặc, trước mắt lại lần nữa hiện ra hình ảnh cháu trai mình ôm giám sát trưởng vào ngực.

Một lát sau hắn cực kỳ bi thương mà nói: “Lúc ấy chưa kịp đem hai mắt của mình chọc mù.”

Trần Miểu: “Hả?”

"Năm người bao gồm người mua và người môi giới đã bị bắt cùng với người bán Triệu Thuân. Tất cả các công cụ liên lạc và tiền mặt liên quan đến Phòng 1625 cũng đã được niêm phong." Đội viên phòng giám sát vẻ mặt nghiêm túc báo cáo: “Triệu Thuân mang theo viên thiên thạch tiến hóa kia đã bị đưa đi giám định, tám giờ sau sẽ có kết quả.”

Thẩm Chước nói: “Về phòng giám sát.”

“Rõ!”

Tất cả đội viên trong đại sảnh nhanh chóng thu thập chuẩn bị rời đi, Thẩm Chước bước đến cửa, vừa muốn bước ra, trước người lại bị một bàn tay chắn ngang, nhẹ nhàng mà cản anh lại.

“Cậu có phải đã quên gì rồi không, giám sát trưởng?” Bạch Thịnh dựa người trên khung cửa mỉm cười nói.

Từ chỗ cổ áo đến yết hầu của đại giám sát trưởng, một thân đồ đen mà khuôn mặt trắng thuần, đôi mắt cùng lông mày thanh mảnh. Khi anh cụp mi nhìn chằm chằm thứ gì đó, luồng khí tĩnh lặng như hồ nước lạnh lẽo, như thể vẻ đẹp mê hồn đắm chìm trong rượu thơm kia chưa từng tồn tại.

“Cảm ơn ngài đã trợ giúp, Bạch tiên sinh.” Thẩm Chước dừng rồi lại nói: “Nhưng hy vọng lần sau sẽ không nhìn thấy ngài ở hiện trường vụ án.”

“……” Bạch Thịnh nói: “Giám sát trưởng khách sáo quá rồi, con người của tôi từ trước đến nay đã giúp không cần trả lại, không phải tới để nhắc nhở cậu cảm ơn tôi.”

Thẩm Chước trên dưới đánh giá hắn, vậy cậu tới đây hát tuồng à?

Bạch Thịnh nhìn lướt qua xung quanh một lượt, một tay đút túi quần, duỗi người về phía trước, môi mỏng như muốn dán sát bên tai Thẩm Chước, khe khẽ mỉm cười rất muốn gạt người:

“Giám sát trưởng, tôi ba ngày trước đã gửi đơn hy vọng phòng giám sát thành phố Thân Hải có thể nhận vào làm việc, ngài không tính nhận tôi sao?”

Trần Miểu một bên lắng nghe báo cáo một bên bước đi tới, bỗng nhiên ngẩng đầu thấy cảnh này, cả một đám người đều dừng bước chân.

Thẩm Chước lui về phía nửa bước, kéo ra khoảng cách, lễ phép nhưng lại không mang bất cứ cảm xúc gì mà nhìn Bạch Thịnh.

“Trung tâm giám sát thành phố B rất ưu tiên Tiến Hóa giả vào làm việc, theo như tôi được biết thì ngài đã được gửi lời mời. Cảm ơn lòng tốt của ngài, Bạch tiên sinh, trung tâm phòng giám sát có lẽ muốn giành được ngài hơn là tôi.”

Bạch Thịnh bám riết không tha: “Nhưng tôi chỉ muốn đi theo cậu thôi, không được sao? Năm đó tôi nhìn thấy cậu trên báo chí liền suy nghĩ như vậy.”

“……”

“Đi theo cậu vẫn luôn là ý tưởng sống của tôi, giám sát Thẩm.”

Thẩm Chước nhìn Bạch Thịnh chăm chú trước mặt, gương mặt cực kỳ chân thành, nheo hai mắt, không nói một lời.

Có thể là do ánh đèn khách sạn quá mức chói mắt, không ai có thể thấy rõ đáy mắt của giám sát trường thành phố Thân Hải biến hóa vi diệu thế nào.

“—— ngài chính là chủ nhiệm Thẩm, đúng không?”

Buổi chiều giữa hè năm ấy, gió từ trên cao lướt qua hành lang tòa nhà viện nghiên cứu, người của trung tâm phòng giám sát dựa vào tay vịn cầu thang, hơi bom huấn luyện còn đọng lại trong chiếc áo rằn ri .Hắn giơ tay cản đường, trong mắt mang theo ý cười tươi sáng.

“Tôi là Phó Sâm, là Tiến Hóa giả trung tâm phòng giám sát, sau khi đọc qua ý kiến kiến của ngài cảm thấy rất hứng thú, muốn xin ngài gia nhập vào tổ nghiên cứu.”

Cuối hành lang một đám nghiên cứu viên xuất hiện, thấy thế mà sôi nổi dừng bước, trong tiếng gió khe khẽ nói nhỏ: “Đây chẳng phải là Phó Sâm sao?”

“Chính là hắn đó!”

“Nghe nói gần đây viện đang liều mạng tranh luận về hắn đó……”

“Người này sao lại tới tìm chủ nhiệm Thẩm?”

……

Thẩm Chước mới từ phòng thí nghiệm bước ra, một tay đút ở túi áo blouse trắng, đứng trên bậc thang đánh giá Phó Sâm một lát, mới lãnh đạm nói: “Các người là Tiến Hóa giả không phải mỗi ngày đều ở Liên Hiệp Quốc kháng nghị tôi lấy người làm vật thí nghiệm hại các người sao, sao giờ lại đến đây?”

Phó Sâm thành khẩn mà ôn hòa: “Tôi đã từ viện trưởng biết được nội dung chân chính của cuộc nghiên cứu này.”

Thẩm Chước nheo mắt, không hé răng.

"Tôi muốn đi theo ngài, chứng kiến

con đường nghiên cứu bất chấp đạo đức này, xem nó rốt cuộc sẽ dẫn bánh xe tiến hóa đến đâu..." Phó Sâm ngửa đầu nhìn chăm chăm vào đôi mắt sắc bén mà lạnh lẽo kia, vươn tay ra, lòng bàn tay hướng về phía trước.

“Hay là nói, nếu ngài không phản cảm, xin hãy cho tôi theo đuổi ngài.”

Hai người một cao một thấp, cách mấy bậc thang xi măng, tiếng ve cùng lời người phía xa như hóa thành phông nền.

Ánh mắt Thẩm Chước rất vi diệu, không biết nên châm chước câu gì, thật lâu sau mới đi xuống bậc thang một tầng, hơi cúi người nói ở bên tai Phó Sâm.

Tư thế này từ trên cao nhìn xuống như rất có hứng thú, anh không trực tiếp trả lời vấn đề vừa rồi của đối phương:

“Tôi nghe nói, anh chính là cấp S hiếm thấy.”

……

Dưới ánh đèn lộng lẫy của khách sạn, Thẩm Chước rốt cuộc không tiếng động mà thở dài, nói: “Tôi không cần, Bạch tiên sinh.”

Bạch Thịnh vừa muốn nói gì, Thẩm Chước giơ tay, chính là động tóc chen miệng không thể nghi ngờ, sau đó lại tới gần, dùng thanh âm chỉ có hai người nghe thấy một chữ lại một chữ thấp giọng cảnh cáo: “Không nên nhìn trộm tôi làm việc riêng.”

“……”

Thẩm Chước ngồi dậy, biểu tình lãnh đạm bình thường, không hề liếc mắt nhìn bất cứ kẻ nào một cái, cùng Bạch Thịnh như gặp thoáng qua đi ra đại sảnh.